7
Chia tay? Chia tay cái gì?
Tôi ngẩn ra không đáp.
Họa Tranh bất ngờ bước đến gần hai bước, tôi theo phản xạ lùi về sau.
Gót giày va vào chân tường phía sau.
Họa Tranh cúi mắt tôi, ánh mắt sâu như đáy vực, phức tạp khó đoán.
“Giang Thính Hoàn, là người rất truyền thống.”
“Ba mẹ là mối đầu của nhau, cảm rất tốt, gia đình hòa thuận.”
“Thế nên mấy chuyện mập mờ sau lưng, không thích cũng không .”
Tôi sững người .
Hu hu hu, ý ấy là tôi không xứng với đúng không?
Tôi là con của gia đình đơn thân, tính cách lại có vấn đề — hoàn toàn không hợp với ấy.
“Bây giờ hình này… đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của rồi.”
Anh dừng lại một chút, hàng mi đen dày như muốn khoan vào mắt tôi:
“Giang Thính Hoàn, em hiểu không?”
Tôi vội gật đầu, vừa bối rối vừa hoang mang:
“Vậy… nếu em ra nước ngoài, thấy không?”
Họa Tranh sửng sốt:
“Em ra nước ngoài gì?”
Tôi gương mặt đẹp trai trước mắt.
Đã đến nước này rồi…
Tôi hít sâu một hơi, buột miệng hết:
“Xin lỗi, em thật sự xin lỗi.”
“Mặc dù trước đó em từng hứa sẽ tránh xa , em thực sự… rất thích .”
“Nếu thật sự không thể chấp nhận…”
“Em rất thích à?”
Họa Tranh đột ngột ngắt lời tôi, như thể có điều gì đó sắp bùng nổ.
“Em vừa là em rất thích ?”
Tôi ngơ ngác gật đầu.
Họa Tranh hỏi tiếp:
“Thế còn Giang Trạch?”
Tôi cau mày, hoàn toàn không hiểu sao lại biết tên Giang Trạch.
“Thì liên quan gì tới ấy?”
Họa Tranh tôi chằm chằm, có chút cẩn trọng:
“Nếu chỉ chọn một người trong và cậu ta, em sẽ chọn ai?”
Chọn một ư?
Tình với thân… sao chọn?
Tôi lắc đầu, thành thật trả lời:
“Không chọn .”
Cả người Họa Tranh như xì hơi, lùi lại một bước.
Một lúc sau, ngước lên tôi, giọng nghiêm túc:
“Được rồi, Giang Thính Hoàn, hiểu rồi.”
“Cho chút thời gian, sẽ về suy nghĩ kỹ.”
Tôi theo bóng lưng Họa Tranh, mặt ngu ra.
Suy nghĩ?
Suy nghĩ cái gì cơ?
8
Và cái “suy nghĩ” đó của Họa Tranh kéo dài hẳn một tuần trời không có tin tức gì.
Tôi muốn nhắn hỏi cho rõ, lại nhát, chẳng dám gửi tin.
Buổi tối, sau khi tắm xong, tôi nằm trên giường lướt điện thoại.
Cách đây 5 phút, Họa Tranh vừa đăng một status.
【Hừ, chỉ là ông trung niên hết thời thôi mà.】
Tôi giật mình, lỡ tay, điện thoại rớt trúng mặt.
Không biết thế quái nào, lại vô ấn like luôn cái bài viết đó.
Tôi vội vã cầm điện thoại lên, đang định hủy…
Thì tin nhắn của Họa Tranh bật ra.
【Em cũng thấy đúng không?】
【Cho nên đã suy nghĩ xong rồi.】
【Chuyện em hôm trước, đồng ý.】
Tôi gõ như bay:
【Thật hả? Anh thật sự đồng ý sao?!】
【Ừm.】
【Vậy gửi số tài khoản ngân hàng cho em nhé! Em chuyển tiền luôn cho .】
【Chuyển tiền? Em chuyển tiền cho á?】
【Đúng mà, vừa đồng ý rồi còn gì. Thì tất nhiên em phải chuyển tiền chứ, ai chẳng ?】
Tôi dòng chữ [Đối phương đang nhập…]
Hiện lên.
Biến mất.
Lại hiện lên.
Cuối cùng, Họa Tranh gửi qua một dãy số tài khoản ngân hàng.
Tôi hí hửng mở app chuyển khoản, vừa vào xem thì…
Thấy tài khoản của mình.
Tiền trong đó… tôi đã đem mua hết cho cái lồng chó rồi.
Tôi lưỡng lự một hồi.
【Họa Tranh, tháng này em kẹt tiền một chút. Anh thấy 50 nghìn trước không? Sau đó mỗi tháng em sẽ gửi thêm cho .】
Vừa nhấn gửi xong, tôi đã hối hận.
Rõ ràng lần trước tôi là ba trăm nghìn, giờ tụt còn năm mươi nghìn.
Chắc chắn Họa Tranh sẽ thấy tôi không có thành ý.
Tôi vội nhắn thêm một câu:
【Nếu thấy ít quá, em có thể đi mượn Giang Trạch!】
【Tìm Giang Trạch?】
【Em định lấy tiền của Giang Trạch… để đưa cho ?】
9
Tôi trả lời rất tự nhiên:
【Ừ đúng rồi, có sao đâu. Tiền của ấy cũng là tiền của em mà.】
【Cùng lắm thì sau này có tiền em trả lại là .】
Họa Tranh trả lời ngay lập tức:
【Giang Thính Hoàn, em có biết là… cũng là một người đàn ông không?!】
Tôi khung chat mà mặt đầy mờ mịt.
Tôi biết chứ, tôi theo dõi lâu như rồi, chẳng lẽ còn không biết là đàn ông à?
【Đừng đi tìm cậu ta, năm mươi nghìn là đủ rồi.】
【Giờ cậu ta đang ở cạnh em sao?】
Bạn thấy sao?