Quay lại chương 1 :
Tựa đề đỏ như vết thương cũ chưa lành, lại bị xé toạc.
Tôi bấm vào hashtag đang hot.
Dưới mái vòm trắng tinh của bảo tàng mỹ thuật, Bạch Thanh Thanh mặc váy cưới thiết kế riêng, nép vào lòng Lục Xuyên.
Máy quay lướt qua chiếc nhẫn kim cương to như trứng bồ câu trên ngón áp út ta.
Phần bình luận thì đầy rẫy những câu tâng bốc như “tri kỷ tâm hồn”, “trời sinh một cặp”.
Tôi phóng to tấm ảnh, cằm của Lục Xuyên cố ngẩng lên chính là góc cạnh lạnh lẽo từng mắng tôi “thực dụng” ở hành lang khách sạn.
Lướt qua ảnh đặc tả bàn tay họ đan chặt vào nhau, tôi chợt nhớ cảm giác móng tay ta bấu vào cổ tay mình hôm nào, và cả những thẻ phòng rơi vãi, hợp đồng liên kết bị xé vụn.
Không còn nguồn lực từ tôi, con đường nghệ thuật của Lục Xuyên chẳng khác gì diều đứt dây.
Trước kia tôi từng dùng quan hệ để tác phẩm của xuất hiện trên bìa tạp chí hàng đầu.
Còn giờ — giới phê bình gọi mô hình của là “rỗng tuếch, sản xuất dây chuyền”, đối tác còn đăng công khai tin nhắn ba lần thúc giục nộp tác phẩm đúng hạn.
Tháng trước nghe ta tổ chức triển lãm cá nhân, tôi vào tra vé trên nền tảng bán vé trực tuyến.
Giá gốc 888 tệ, khuyến mãi giảm một nửa vẫn chỉ bán … 37 vé.
Giới truyền thông lập tức bủa vây theo mùi máu.
Trong bài báo “Thiên tài sa sút, nghi ngờ đạo nhái?”, ảnh đính kèm là mô hình chưa hoàn thiện của Lục Xuyên mà nguyên bản… giống hệt bản nháp năm xưa tôi tài trợ cho đi học tại trại mô hình Đôn Hoàng.
Video hot nhất là:
“Cặp đôi ngôn đánh nhau giữa phố! Cặp nghệ thuật sụp đổ hoàn toàn.”
Hình ảnh trong clip là cảnh Lục Xuyên túm cổ áo Bạch Thanh Thanh, hộp vật liệu bị hất tung, lăn lóc khắp vỉa hè.
Khuya hôm đó, điện thoại rung lên trong im lặng tuyệt đối.
6
Tên “Lục Xuyên” hiện lên trên màn hình điện thoại, phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong bóng tối.
Tôi nhấn nút nghe máy.
Qua những tiếng điện nhiễu, giọng nghẹn ngào cố kìm nén truyền tới:
“Tô Tình, sai rồi… Em còn nhớ không?
Lần đầu tiên thức đêm trong phòng mô hình, em khoác áo lông cho ,
còn bản thân thì lạnh đến mức phải giậm chân liên tục…”
Anh bắt đầu kể lể từng chuyện cũ, từng lỗi lầm đã ra, giọng run rẩy mang theo sự lấy lòng, xin tôi giúp liên hệ lại những nhà tài trợ trước kia.
Tôi vào màn hình máy tính — nơi vẫn hiện ảnh chụp từ bài đăng đang bị mắng lên hot search.
Trong hình, ta tóc tai rối bù, đang giằng co với Bạch Thanh Thanh, xung quanh là vật liệu văng vãi khắp mặt đất.
Tôi bật lạnh, cắt ngang lời :
“Nửa tiếng trước, Bạch Thanh Thanh đến tìm tôi.”
Tiếng gõ bàn phím vang lên ở cả hai đầu điện thoại.
Tôi chằm chằm vào khung chat nơi ta vừa gửi thông tin ngân hàng, chậm rãi :
“Cô ta bảo, đưa cho ta ba triệu thì ta sẽ rời xa .”
Tôi tiếp:
“Còn tôi thì bảo, nếu hai người vẫn muốn bám lấy nhau, tôi sẵn sàng đưa năm triệu.”
Đầu dây bên kia là những tiếng thở gấp giống như một con cá đang hấp hối bị lôi khỏi mặt nước.
Mười giây sau, âm thanh bận máy vang lên sắc như lưỡi dao, cứa vào màn đêm đang tĩnh lặng.
Màn hình máy tính bỗng hiện lên một thông báo:
Tài khoản mạng xã hội của Lục Xuyên đã bị xóa hoàn toàn.
Ngoài cửa sổ, mưa lớn như trút, từng giọt đập mạnh vào kính cửa sổ, tựa như muốn xuyên qua mọi lớp phòng ngự.
Trong cơn mưa mờ nhòe ấy, tôi bỗng thấy thấp thoáng bóng dáng mười năm trước trại huấn luyện mùa hè, ánh hoàng hôn đỏ rực.
Cậu thiếu niên mặc chiếc áo khoác jean bạc màu giơ bút lên, gọi to:
“A Tình! Mau kìa, mây đỏ rực trời!”
Mà cậu thiếu niên năm ấy, mãi mãi dừng lại ở chiều hoàng hôn năm đó.
Còn người đàn ông hôm nay… đã không còn là nữa.
Bạn thấy sao?