Thật nực .
Thì ra mỗi lần họ “thảo luận cảm hứng”, là chuyện đó.
“Không lẽ còn gì khác?” Ngón tay thon dài của lướt trên cửa xe. “Cô chỉ xứng với cái tên đó thôi.”
Lúc này Bạch Thanh Thanh mở cửa bước xuống, cố húc vai tôi:
“Phú bà mới nổi thì đừng chơi mấy trò nghệ thuật. Tiểu Xuyên để mắt đến , là phúc mấy đời của rồi.”
Hai người họ nhau, Bạch Thanh Thanh lại chui vào ghế phụ với đôi giày cao gót mười phân.
Tiếng cơ vang lên, tôi đèn hậu chiếc xe ba triệu mình bỏ tiền độ lại dần khuất trong màn đêm.
Mãi đến lúc đó, tôi mới nhận ra — trong tay tôi vẫn còn nắm lọ thuốc dạ dày mua cho Lục Xuyên.
Anh từng vì thức đêm liên tục mà đau dạ dày tái phát.
Tôi ngồi bệt xuống nền đất lạnh, điện thoại không ngừng rung lên.
Lục Xuyên gửi ảnh hóa đơn phòng suite ở khách sạn:
“Gia hạn phòng đi, đừng để tôi với Thanh Thanh bị phiền.”
Rồi là hàng loạt tin nhắn:
“Cuộc thi dựng mô hình lần này, quán quân chắc chắn là tôi.”
“Hạn trong một tiếng chuyển hai triệu, nếu không tất cả sẽ sụp đổ.”
Tôi lật lại tin nhắn trước đó, nhớ đến tháng trước ta còn :
“Đồ xa xỉ là cái bẫy của chủ nghĩa tư bản.”
Ấy thế mà khi tôi không mua đôi giày giới hạn, lại mắng:
“Cô không hiểu gì về nhu cầu xã giao của tôi.”
Tin nhắn mới nhất là một bức ảnh chụp ở sảnh khách sạn đôi đắt đỏ nhất Munich.
Bạch Thanh Thanh mặc chiếc áo ngủ lụa tôi mua, tựa vào ngực Lục Xuyên.
Dòng thích:
“Cảm hứng nghệ thuật đích thực, luôn khởi nguồn từ những ham muốn nguyên thủy nhất.”
3
Tôi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, màn hình đang nóng rực dần nguội lạnh.
Các đốt ngón tay vì siết quá chặt mà tái nhợt, nước mắt rơi xuống khung chat, loang ra thành vệt mờ ảo.
Lục Xuyên… từ bao giờ đã biến thành như thế này?
Thực dụng, tham lam hoàn toàn khác xa người trong ký ức tôi.
Mười năm trước, tôi gặp tại trại huấn luyện mô hình kiến trúc.
Lúc đó tôi mười sáu tuổi, bị cha mẹ ép bỏ vẽ vì cho là vô vọng, rồi bị tống vào một trại tập huấn khép kín.
Lục Xuyên là học trò cưng của thầy, hơn tôi ba tuổi, luôn mặc chiếc áo khoác jean bạc màu.
Anh từng tôi là người đầu tiên hiểu tác phẩm của .
Thật ra, cũng là chàng trai duy nhất khiến tim tôi rung .
Khi các nam sinh khác mải mê vẽ mấy công trình sống ảo, lại dẫn tôi đi thu nhặt vật liệu tại nhà máy bỏ hoang, tự nhốt mình trong một căn phòng, ba ngày ba đêm không ngủ chỉ để dựng xong mô hình.
Anh chẳng màng đến vé VIP ở các triển lãm nghệ thuật, cũng khinh thường những hợp đồng mô hình thương mại giá cao.
Anh ghét việc dùng vật liệu đắt tiền để tô vẽ tác phẩm, luôn rằng:
“Mô hình là nghệ thuật, là tiếng lòng, không phải công cụ lấy lòng thị trường.”
Khi câu đó dưới bầu trời đầy sao, ánh mắt còn sáng hơn cả dải ngân hà.
Thế mà bây giờ…
Anh chẳng những nhận các đơn hàng mô hình thương mại xa xỉ, còn thường xuyên lui tới triển lãm tài trợ bởi các thương hiệu cao cấp.
Buồn hơn là lại khoác tay người sư tỷ chuyên ra những mô hình thô tục ấy.
Anh từng tôi mới là nàng thơ định mệnh của .
Những lời thề thốt khi còn trong trại huấn luyện… giờ đều không còn ý nghĩa sao?
Điện thoại rung lên.
Cuộc gọi video từ Lục Xuyên hiện lên, trên màn hình là dòng chữ “Chân Ái”.
Tôi chằm chằm cho đến khi tiếng chuông ngắt hẳn.
Mở khóa điện thoại, trong khung trò chuyện là hàng loạt tin nhắn nối tiếp nhau:
“Bộ vật liệu liên kết đặt hàng sao còn chưa mua?”
“Bên tài trợ nếu còn chậm trễ sẽ đổi người hợp tác, có không đấy?”
“Cho hai tiếng. Không lấy nguồn thì đừng đến gặp tôi.”
“Coi như tôi cầu xin , đơn hàng này với tôi thật sự rất quan trọng.”
Kéo xuống dòng cuối, giọng điệu bỗng xoay chuyển:
“Bảo bối, gặp khó khăn hả?”
Kèm theo là một bức ảnh Lục Xuyên mặc chiếc quần jean tôi thích nhất, để lộ cơ bụng, nằm trên chiếc ghế dài trong căn hộ nghệ thuật mà tôi mua toàn bộ bằng tiền mặt.
Tôi những dòng tin nhắn của , dạ dày lập tức quặn lên từng cơn.
Lục Xuyên chưa bao giờ hạ mình cầu xin tôi như .
Trước đây mỗi lần hẹn hò, còn chẳng buồn nắm tay tôi quá vài giây.
Anh , cảm nên thuần khiết, không vẩn đục bởi dục vọng.
Chúng tôi là , giữ gìn lễ nghĩa, không vượt quá ranh giới.
Nhưng bây giờ thì sao?
Bạn thấy sao?