[Kéo xuống đi, Kiều Thần Ca đã nhắc nhở bao nhiêu lần rồi? Có ai lắng nghe không?]
[Đây không phải là tiệm giấy của Văn Nhân sao? ? ]
7.
Tôi bước tới,đánh một chưởng vào đỉnh đầu Văn Nhân.
Giây tiếp theo, Văn Nhân kêu lên một tiếng, phun ra một một khối giấy cháy đen, hoảng sợ ngồi trên mặt đất.
Bên cạnh ta có một tấm âm bài đang thờ phụng tiểu quỷ.
Tấm âm bài ban đầu đặt trong túi có nắp ở bên cạnh , nó đã rơi ra ngoài mà không rõ lý do.
Tôi ngồi xuống, ấn tay vào huyệt linh đài* của ấy, rồi bằng giọng mà chỉ hai chúng tôi mới nghe : "Văn Nhân, tôi không muốn mạng sống của , phải trả giá cho sự thiếu hiểu biết của mình sau này."
(Linh đài: Huyệt nằm chỗ lõm dưới đầu mỏm gai đốt sống lưng 6, khi khom lưng nơi căng rộng và gù hơi cao thấy rõ, dùng trong những trường hợp bệnh rối loạn tâm khí.)
Nói xong tôi liền đứng dậy, không quan tâm Văn Nhân sắp gì.
Bình luận liền nổ tung.
[Chờ một chút, cái gì từ trên người Văn Nhân rơi xuống ?]
[Nó trông giống như một lá bùa hộ mệnh của Phật giáo.]
[Bùa Phật thì không sao, tại sao nó lại rơi ra? Túi của Văn Nhân không có nắp sao?]
[Đó là một tấm âm bài.]
[What the hell?]
[Là âm bài thờ tiểu quỷ, tuyệt vời.]
Tôi liếc những người khác, chỉ vào Văn Nhân:
“Ai có thể vất vả tí, bế ảnh hậu Văn Nhân lên giường.”
Khách mời nam ồn ào trước đó chỉ vào tôi, gay gắt hỏi: “Cô đã gì chị Văn Nhân?"
Tôi lạnh lùng liếc ta: "Nếu không hiểu người khác, cậu có thể quay lại trường học lần nữa, đừng lãng phí thời gian của người khác."
[Kiều Thần Ca hèn hạ là bản năng sao?]
[Tại sao, trong lúc này ấy vẫn chuyện khó chịu như ?]
[Em này bây giờ thành danh kém như , có phải do vạ miệng không? Nhưng liệu ấy có thực sự là bậc thầy của cả văn hóa Trung Quốc và phương Tây? ]
[Sao có thể như ? Người đạo hạnh cao lại thích nghiên cứu chiêm tinh hơn là nghiên cứu tử vi.]
Tôi không thèm quan tâm đến họ nên quay người trở về phòng.
Chú Trần đứng bên trong hỏi tôi: “tiểu thư có ý định gì ?”
Trong mắt tôi hiện lên một tia lạnh lùng: “Văn Nhân muốn tự mình ch. ế. t, hơn nữa ấy đã nhiều chuyện xấu xa như , đáng bị quả báo.”
Nụ trên mặt Trần rộng ra một chút, trên khuôn mặt cứng như giấy hiện lên vài nếp nhăn: “Chỉ cần tiểu thư không nương tay là tốt.”
8.
Sáng sớm hôm sau, khi Văn Nhân bước ra khỏi phòng, mọi người đều sửng sốt.
Ngày hôm trước, vẫn rạng rỡ, khuôn mặt ba mươi tuổi không có nếp nhăn, da cũng không có lỗ chân lông khi gần, vóc dáng còn đẹp hơn một mười tám tuổi.
Tuy nhiên, chỉ sau một đêm, ta đã già đi hơn chục tuổi.
Khóe mắt hếch thanh tú vốn dĩ đã đầy vết chân chim, nhãn cầu đục ngầu, lỗ chân lông, tàn nhang, mụn trứng cá đều nổi lên.
Mọi người đều sững sờ không lời nào.
[Làm sao điều này xảy ra ?]
[Cô ấy chắc là nuôi tiểu quỷ bị phản phệ, tiểu quỷ đấu không lại người giấy.] [Truyện đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://keotruyen.vn/nguoi-giay-ve-cua/chuong-6.html.]
[Tôi không tin, ấy tốt như sao ấy có thể nuôi tiểu quỷ.]
[Đây nhất định là hiệu ứng trang điểm đặc biệt, tại sao tổ tiết mục lại cho Nhân Nhân tạo hình này? ?]
[Các fan không tin cũng không sao, sự nghiệp của ấy đã kết thúc rồi, hãy chờ xem.]
Văn Nhân ngồi xuống bàn do tổ tiết mục tạm thời đưa ra, không dám người khác mình, tay run run.
Có người thấp giọng hỏi tôi: "Kiều Thần Ca, thực sự là sự kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, có thể cả hai không?"
Cuối cùng tôi không thể chịu đựng nữa: "Đó không phải là chiêm tinh, đó là thất chính tứ dư, đồ ngốc!"
[Chết tiệt, buồn thật. Ah...]
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
[Quả thật bị dẫn dắt đến mức không bao giờ nghi ngờ rằng Kiều Thần Ca biết thất chính tứ dư.]
[Nghe có vẻ hơi tuyệt vời...]
Những người khác bối rối tìm kiếm, mới phát hiện ra nó là gì, có chút xấu hổ trên khuôn mặt.
Tuy nhiên, chỉ có một hỏi về trạng của Văn Nhân:
"Ừm... hôm qua rằng nếu người giấy quay lại cửa, bất cứ ai can thiệp sẽ ch. ế. t. Chị Văn Nhân, phải hay không đã…?"
Tôi liếc nhẹ giọng : “Ch. ế. t thì không ch. ế. t, sống tốt mới khó.”
Có người nghĩ tới điều gì đó hỏi: “Chị Văn Nhân không phải là chủ cửa hàng giấy sao? Tại sao chị ấy lại là chủ mà vẫn bị?”
Tôi chế nhạo một tiếng: “Cô ấy không phải, tôi mới là chủ.”
[? ? ? Gì? ? ? ]
[Có phải là giả không? Kiều Thần Ca là chủ cửa hàng giấy? Vậy tại sao ấy không sớm hơn?]
[Nói sớm có tin không? Ngay từ đầu ấy đã không có danh tiếng tốt.]
[Tôi nghĩ Kiều Thần Ca thực sự phải là chủ cửa hàng giấy. Cô ấy đã nhắc nhở họ một cách tế nhị vào ngày đầu tiên, không ai tin điều đó.]
[Người xưa vẫn , dùng lời lẽ tốt đẹp khó mà thuyết phục một con quỷ đáng nguyền rủa.]
Mấy vị khách nhất thời sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Vị khách nam lúc trước còn tâng bốc Văn Nhân bỗng nhiên nổi giận: "Nếu là chủ tiệm giấy thật sự, sao không sớm hơn để cứu người? Cố ý xấu mặt chị Văn Nhân sao?”
Tôi tặc lưỡi đặt cốc sữa đậu nành trên tay xuống.
"Thứ nhất, tôi đã nhắc nhở mọi người, không chỉ một lần."
"Thứ hai, Văn Nhân muốn lợi dụng tiểu quỷ ta nuôi dưỡng để hãm tôi, tôi vì sao phải cứu ta? Tôi là Thánh Mẫu sao, hạ tượng Phật ở Lạc Sơn xuống để tôi ?"
Một câu náo , trực tiếp lên hot search.
[Dù đúng hay sai, Kiều Thần Ca, rất giỏi mắng mỏ nên đã thay đổi chủ ý.]
[Cô ta mở miệng liền , ta gì? Chính là đạo lý.]
[Tôi nhớ Văn Nhân có chút vui vẻ khi Kiều Thần Ca đề nghị ở trong phòng ngủ chính khi phân phòng vào đêm đó.]
[Đừng tung tin đồn nữa, đợi nhận thư của luật sư đi.]
Những người khác cũng sửng sốt, có người không thể tin :
"Kiều Thần Ca đang cái gì ?"
Khách nam kia tiếp: " đang bậy bạ gì , chờ ăn cơm tù đi."
Tôi phiền muốn ch. ế. t, liếc camera lên kế hoạch đưa thời gian Văn Nhân tử vong lên mạng.
“Cô ấy ra mắt cách đây 12 năm, ở tuổi hai mươi. Trong năm đầu tiên ra mắt, ấy chỉ đóng vai nữ chủ thứ năm, kết quả bốn nữ diễn viên kia trong ba năm tiếp theo đều liên tục rút lui hoặc bỏ học ngành vì nhiều lý do khác nhau, mà nữ chính thậm chí còn qua đời vì bệnh ung thư. Còn ấy vẫn tiếp tục phát triển không ngừng, thuận lợi không tưởng tượng .
“Khi Văn Nhân hai mươi lăm tuổi, ta bị chụp hình với mặt và dáng suy sụp nghiêm trọng, ngày hôm sau ấy đã lấy lại tuổi trẻ. Tiêm trẻ hóa không nhanh như phải không?
[Chuyện này tôi nhớ, khi đó ấy mới 25 tuổi mà như thể ấy đã 35.]
Bạn thấy sao?