5.
Cửa hàng giấy không lớn, trước cửa có hai người gác cửa trông như thật, cùng với hai con sư tử đá bằng giấy.
Có người hét lên, nghiêng người qua, sau đó quay sang hỏi Văn Nhân: “Chị Văn Nhân, bình thường chị bán cái này bao nhiêu?”
Sắc mặt Văn Nhân cứng đờ, người đàn ông nhanh chóng chạy ra một con số, khách mời nữ nghe xong liền mở to hai mắt:
"Đắt quá? Nhưng tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông giấy tốt như ở bên ngoài."
Cô ta một bên , một bên muốn đưa tay ra chạm vào đột nhiên hét lên một tiếng, bởi vì đôi mắt của người giấy lúc đầu đang thẳng về phía trước, không biết từ lúc nào nó dán chặt vào khuôn mặt ta.
Tôi nhắc nhở một câu: “Người giấy có linh hồn, như là mạo phạm.”
Văn Nhân thở dài: “Không sao đâu, nể mặt mũi tôi nên không có chuyện gì đâu.”
Văn Nhân không phải là người không biết gì về huyền học, ấy dường như đang cố dung túng hành vi phạm của những người này đối với người giấy.
Tôi hơi tò mò nên bấm đầu ngón tay chợt nhận ra.
Hai khách mời nữ trong chương trình này đều rất may mắn, đã bị Văn Nhân theo dõi.
Tôi chặc lưỡi trong lòng, lòng người thật khó đoán đúng là lòng tham không đáy.
[Chà, chà, tôi cảm thấy an toàn quá.]
[Cho dù có Văn Nhân ở đây, vẫn phải cung kính một chút, phạm sẽ ảnh hưởng đến vận may của chính mình.]
[Bạn thì biết gì? Văn Nhân vừa thấy liền biết đạo hạnh rất cao, ấy còn không thể bảo vệ vài người như sao?]
[Cười ch. ế. t đi , đây có thể coi là đạo hạnh cao sao? Thế thì tôi là Ngọc Hoàng đại đế.]
[Anti fan hả, cút ra nào, mấy người đang ở cấp độ nào? có dám bước ra ngoài so vài chiêu?]
Tôi thấy không ai chịu nghe nên cũng không buồn quan tâm nữa.
Nhắc nhở tôi cũng đã rồi, nếu sau này có vấn đề gì cũng không thể trách tôi.
Sau khi vào cửa hàng, người giấy bên trong đặt sang một bên, còn bên kia là những biệt thự và những thứ tương tự mà tôi đã khi quay lại lần trước.
Việc bố trí không có vấn đề gì cả, dù sao thì hàng tuần cũng sẽ có người kiểm tra.
Phần trong cùng là một ngôi miếu nhỏ thờ tổ tiên của dòng họ tôi, cũng là ông cố của tôi, người đã sống cách đây hơn một nghìn năm.
Văn Nhân tựa hồ đã tập luyện không ít, trước tiên đi lên, cung kính đặt ba nén hương, cũng mời những người khác đến dâng hương để tỏ lòng thành kính.
Tôi lạnh lùng theo bóng lưng của ta, tu hú chiếm tổ, thậm chí còn nhảy múa trước mặt tổ tiên của gia đình họ, còn tự xưng là chủ nhân.
Dù là có ch. ế. t cũng không biết mình đã ch. ế. t như thế nào.
Cuối cùng, mọi người kết thúc cảnh này, Văn Nhân tôi, nhẹ giọng : “Thần Ca, tôi biết tín ngưỡng tôn giáo khác của với cái này, tổ tiên của tôi sẽ không quan tâm, đã tới đây cũng nên thắp một nén hương đi.
Sau nửa phút, khi có người không nhịn chỉ trích tôi, tôi chậm rãi nhấc chân đi tới: "Được rồi, đến cũng đến rồi.”
Tới cũng tới rồi, cũng đừng rời đi.
Ba cây hương đặt ngang đầu tôi, tôi cắm hương lên một cách tiêu chuẩn, sắc mặt của Văn Nhân trong giây lát trở nên xấu xí, ta bất đắc dĩ :
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
“Chà, tác của Thần Ca thật chuẩn, chắc đã bái lạy nhiều lần rồi phải không? Tôi không ngờ cũng tin điều đó.”
Bạn thấy sao?