5
Trên đường về, Trần Dự Sơ là người lái xe.
Vốn dĩ ấy không nhiều, còn tôi cũng chẳng có tâm trạng để trò chuyện.
Không khí lại rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nhạc không lời vang lên trong không gian khép kín.
“Thẩm Kim Nghi, nếu em…”
Câu mới một nửa, thì điện thoại của Biên Tự reo lên.
“Kim Nghi, Chu Gia Vọng đánh nhau rồi!”
Khi chúng tôi đến nơi, cuộc xung đột đã kết thúc.
Từ xa, tôi thấy Chu Gia Vọng.
Không rõ là do adrenaline sau trận đánh hay do đã uống say,
Gương mặt đỏ bừng, ngồi giữa sofa, tay ôm chặt nhỏ bên cạnh.
Cô rụt rè cúi đầu, nâng cằm lên rồi hôn.
Xung quanh vang lên tiếng reo hò ồn ào.
Có người quen biết tôi lên tiếng hỏi :
“Anh không phải định kết hôn với chị Kim Nghi sao?
“Sao lại còn nuôi thêm một nhân nhỏ thế này?”
Mặt Chu Gia Vọng lập tức sa sầm xuống.
“Khi nào tôi muốn kết hôn với ấy?”
Người kia sững lại, như muốn đỡ cho tôi:
“Nhưng trong lòng này, trông giống chị Kim Nghi quá…”
Chu Gia Vọng nặng nề đặt ly rượu xuống:
“Từ nay về sau, đừng nhắc cái tên đó trước mặt tôi nữa, không thì cút.
“Từ hôm nay, đây là chị dâu của các cậu, gọi chị dâu đi.”
Mọi người nhau, không ai dám mở miệng gọi một nhỏ như là chị dâu.
Tôi không muốn thêm nữa, quay người rời đi.
Tại cửa, tôi gặp Biên Tự vừa đến.
“Sao rồi? Anh ta có bị thương không? Có cần đến bệnh viện không?”
Anh vào bên trong.
Đúng lúc thấy Chu Gia Vọng bế ngồi lên đùi, tựa đầu vào cổ ấy thân mật.
Giống hệt như cách từng âu yếm tôi khi còn .
Biên Tự lùi ra ngoài, buông một câu chửi thề.
6
Tôi không để họ đưa về.
Một mình đi đến bờ sông, bất giác nhớ lại những chuyện trước đây.
Năm 18 tuổi, sau kỳ thi đại học, Chu Gia Vọng dụ dỗ tôi nếm trải trái cấm.
Anh sẽ quấn lấy tôi cả đời.
Bên ngoài, là người kiêu ngạo và bất kham.
Chỉ vì một câu lo lắng của tôi, từ bỏ tất cả các môn thể thao mạo hiểm.
Ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi.
Học chung trường đại học với tôi, trở thành người trai tận tâm nhất.
Khiến ai nấy đều ghen tị, rằng dành cho tôi thật đáng ngưỡng mộ.
Năm 21 tuổi, chuyện của chúng tôi bị bố mẹ nhà họ Chu phát hiện.
Bố Chu dùng roi mây đánh một trận, mắng hỗn láo.
Anh ngẩng cao đầu, không rơi một giọt nước mắt, với họ rằng nghiêm túc với tôi và sẽ đem lại hạnh phúc cho tôi.
Dù lưng bê bết máu, tôi khóc nức nở, vẫn an ủi tôi rằng không hề đau chút nào.
Sau đó, đi tìm mẹ Chu xin chiếc nhẫn, đeo vào tay tôi:
“Em chính là người nhà họ Chu rồi.”
Biên Tự từng hỏi , cảm là thứ dễ thay đổi, liệu có đổi lòng không.
Anh đá ta một cái, rằng kiếp này trừ khi chết, nếu không không bao giờ ngừng tôi.
Cho đến năm ngoái, chúng tôi đã vượt qua cột mốc 7 năm thử thách.
Anh vẫn ôm tôi, rằng dành cho tôi sẽ không thay đổi cho đến chết.
Anh là kiểu người nhanh, mãnh liệt đến mức cả thế giới đều biết.
Yêu điên cuồng, rực cháy.
Còn tôi lại là người chậm nhiệt, chậm dài lâu.
Đến mức đã thoát ra , còn tôi vẫn mãi hoài niệm quá khứ.
Nhớ lại năm đeo nhẫn cho tôi, tôi đã đưa đến mộ thăm bố mẹ mình.
Anh nắm tay tôi, hứa hẹn:
“Bác trai, bác , hai người cứ yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Kim Nghi cả đời.”
Thì ra, “cả đời” của .
Chỉ có 8 năm.
Thì ra thứ tôi tưởng là .
Chỉ là mối quan hệ không danh phận, một kiểu giường mà thôi.
Tôi lau đi những giọt nước mắt lạnh lẽo trên mặt.
Điện thoại vang lên một tiếng “ding”.
Email báo tin, đơn xin gia nhập tổ chức Bác sĩ Không Biên Giới của tôi đã chấp thuận.
Một tuần nữa sẽ lên đường.
7
Đây là ước mơ từ lâu của tôi.
Trước đây, khi đơn, tôi luôn lo lắng về việc phải xa cách Chu Gia Vọng.
Lo rằng sẽ không nỡ, thậm chí còn nghĩ ra đủ cách để dỗ dành .
Giờ thì không cần nữa, cũng đỡ cho tôi bao phiền phức.
Bệnh viện tư nơi tôi khá linh hoạt, mà tôi cũng đã báo trước từ lâu.
Dù trưởng khoa có giữ lại, cuối cùng vẫn ký giấy cho tôi.
Chỉ là lịch việc tuần này đã sắp xếp xong, nên tôi vẫn phải hoàn thành.
Khi đi ngang qua phòng cấp cứu,
Tôi bất ngờ thấy Chu Gia Vọng và mới của .
Cô nhỏ đau đến mức co rút trong lòng , mồ hôi lạnh túa ra, nước mắt ướt đẫm gương mặt.
“Anh ơi, đau, em đau quá.”
“Đáng lẽ tối qua không nên như thế… hu hu…”
Chu Gia Vọng nhíu mày khó chịu, vì đang ở trước mặt bác sĩ nên vẫn kiên nhẫn dỗ dành:
“Ừ, là lỗi của .”
Bác sĩ cau mày:
“Vỡ nang hoàng thể, đau là chuyện bình thường.”
“Giới trẻ các cậu bây giờ cũng phải…”
Bác sĩ ngừng lời, quay lại ghi bệnh án:
“Cũng phải kiềm chế chút chứ.”
“Cô ấy mới 18 tuổi. Haiz.”
Tôi quay người, cúi xuống, đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Cơn đau ở ngực cũng theo đó mà kéo đến.
Nhưng tôi siết chặt tay, tự nhủ với bản thân:
“Thẩm Kim Nghi, không sao đâu, chỉ là phản ứng cai nghiện thôi.”
“Tiến sĩ Thẩm, bác sĩ Tô gọi chị bàn giao bệnh nhân.”
Một y tá quen thuộc bước đến:
“Chị đau dạ dày à? Lại chưa ăn sáng đúng không?”
Tôi lắc đầu.
Vừa bước đi, Chu Gia Vọng đã từ trong phòng lao ra, nắm lấy tay tôi.
“Sao em lại không ăn sáng?”
Giọng đầy lo lắng, trông có vẻ như thật sự rất quan tâm đến tôi.
“Muốn lại tụt đường huyết ngất xỉu à?
“Thẩm Kim Nghi, em không thể chịu trách nhiệm với cơ thể mình một chút sao?”
Nói rồi, lấy từ trong túi ra một thanh chocolate, nhét vào miệng tôi.
Hồi còn đi học, khi thí nghiệm bận rộn, tôi thường quên ăn.
Chu Gia Vọng biết chuyện, bất kể ở đâu, cũng luôn xuất hiện đúng giờ để giám sát tôi ăn uống đầy đủ mới chịu rời đi.
Chỉ có năm ba đại học, theo bố mẹ ra nước ngoài khảo sát dự án.
Tôi mải mê với một bộ dữ liệu, bận cả ngày không ăn, khi rời phòng thí nghiệm thì ngất xỉu.
Anh ngồi bên giường bệnh viện trường, mắt đỏ hoe, ép tôi uống cháo:
“Thẩm Kim Nghi, để em chết đói luôn cho xong!”
Kể từ hôm đó, luôn chuẩn bị sẵn chocolate hoặc kẹo, phòng khi tôi cần.
Nghĩ đến đây, nước mắt tôi không kìm mà rơi xuống.
“Anh Vọng ơi, em đau quá…”
Giọng yếu ớt của lại kéo tôi trở về thực tại.
Tôi vội vã đẩy Chu Gia Vọng ra:
“Bạn gọi kìa.”
Rồi nhanh chóng điều chỉnh cảm , tập trung vào công việc.
8
Gần tan , trời bất ngờ đổ mưa lớn.
Mọi người than thở rằng chắc chắn sẽ khó gọi xe.
Tôi siết chặt áo khoác, đặt xe trước cho chắc.
Lát sau, mưa đã ngớt, tôi cùng đồng nghiệp bước ra ngoài.
Thấy Chu Gia Vọng đứng tựa vào xe, cầm ô đen, châm một điếu thuốc.
Khi ánh mắt tôi chạm vào , dập tắt điếu thuốc, giọng quen thuộc:
“Để đưa em về.”
Tôi lắc đầu:
“Không cần.”
Anh mím môi:
“Chuyện sáng nay, em không định hỏi gì sao?”
Tôi cúi xuống màn hình xem xe còn bao lâu đến, giọng nhạt nhẽo:
“Em không hứng thú với đời tư của người khác.”
Tôi mơ hồ cảm nhận hơi thở của trở nên nặng nề hơn.
Ngẩng lên, tôi thấy nhếch môi lạnh:
“Thẩm Kim Nghi, em nhất định phải chuyện với như sao?”
“Chu Gia Vọng, em không thể với người cũ.
“Đã chia tay rồi, em nghĩ không dây dưa là giữ thể diện tốt nhất cho cả hai.”
“Ý em là, đang dây dưa với em? Thẩm Kim Nghi, em tự tin về bản thân quá đấy.”
Những ngón tay nắm chặt cán ô, trắng bệch cả khớp.
“Không phải thì tốt.”
Tôi thu lại ánh mắt, mở cửa xe, không thèm lần nữa.
Nhưng nắm lấy tay tôi, giọng dịu hơn chút:
“Ngày mai là kỷ niệm 30 năm ngày cưới của bố mẹ , họ muốn em đến.”
Khi nhà tôi gặp biến cố, chính bố mẹ Chu Gia Vọng đã dang tay giúp đỡ tôi.
Họ thật sự rất tốt, đối xử với tôi như con ruột.
Dù tôi đã dọn ra ở riêng từ khi vào đại học,
Nhưng dì Chu thỉnh thoảng vẫn đến nhà tôi nấu cơm, đi mua sắm lúc nào cũng mang quà cho tôi.
Chuyện giữa tôi và Chu Gia Vọng bị phát hiện, họ chỉ trách , sợ tôi tổn thương, chưa từng trách tôi điều gì.
Trước giờ tan , tôi còn nhận tin nhắn từ dì Chu, rằng bà rất nhớ tôi.
“Em sẽ đi.”
Anh vẫn chưa buông tay.
“Còn chuyện gì nữa sao?” Tôi nhíu mày.
“Anh chưa với họ chuyện của chúng ta, ngày mai là ngày vui, hy vọng em tạm thời giữ bí mật.”
Tôi ngập ngừng một lúc, rồi gật đầu:
“Ừ.”
Bạn thấy sao?