Người Em Dẫn Về [...] – Chương 3

7.

Thật lòng mà —Nhìn Mạnh Thịnh Hàn cố gắng giả vờ đúng là thú vị thật.

Anh ấy đạo đức hơn Mạnh Tạ Ninh rất nhiều, cũng ngây ngô hơn.

Đặc biệt là khi sắp chịu không nổi, tôi lại cố nảy ra ý xấu, gọi : “Tạ Ninh.”

Toàn bộ dục vọng lập tức bị chặn đứng ngay nơi ngưỡng bùng phát.

Mạnh Thịnh Hàn kinh ngạc quay sang tôi.

Trong ánh mắt u tối ấy, lại vô thức mang theo một chút tủi thân và hụt hẫng.

Cuối cùng, siết chặt hàm, không một lời. Vành mắt đỏ hoe.

Anh ấy bao dung tôi còn nhiều hơn tôi tưởng.

Có lúc tôi trêu chọc quá tay, đến mức chính tôi cũng hơi chột dạ.

Nhưng người này… chỉ nhẹ nhàng đưa tay che mắt, giọng run run:

“Chị… đủ rồi.”

Tôi: “…”

Toang rồi.

Tôi lại nảy ra ý xấu nhiều hơn nữa.

Mà đó không phải dấu hiệu tốt đẹp gì cho cam.

Nhưng mọi chuyện vẫn chỉ dừng lại ở đó.

Mạnh Thịnh Hàn luôn giữ vững giới hạn cuối cùng. Còn tôi thì vui vẻ tiếp tục khiêu khích, và cũng không ngần ngại tận hưởng sự chăm sóc chu đáo, tận từ .

Một tuần sau, “người đi công tác” Mạnh Tạ Ninh quay về.

Số điện thoại kia cũng dùng lại. Mọi thứ trông như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mạnh Tạ Ninh “chuyển tâm”, quay lại cậu trai nhỏ dính người, bám riết lấy tôi như trước.

Chỉ là… không còn nhắc gì đến chuyện đính hôn nữa.

Anh bắt đầu lơ đãng, không tập trung.

Thỉnh thoảng có chủ gần gũi, sau vài lần bị tôi từ chối với lý do bận việc hoặc không khỏe, cũng không ép thêm.

Tôi từng nghe thấy nửa đêm đứng ngoài ban công chuyện với :

“Không hiểu sao… dạo này tao bắt đầu thấy hơi hối hận rồi.”

“Thật ra tao cũng từng phân vân. Cưới Miểu Miểu đồng nghĩa với việc cả đời này tao phải kìm nén ham muốn.

Tao không chắc mình không. Dù sao những năm trước tao đã quen với kiểu sống đó rồi.

Nhưng… tao thật lòng ấy. Có thể mày không tin, tao đúng là Miểu Miểu từ cái đầu tiên.

Chỉ là… tao không tự tin vào chính mình.”

“Còn Kỷ Vận thì thoáng, chịu chơi, ta chẳng khác gì mấy tao từng gặp. Tao chỉ muốn dùng ta như một cách để cắt đứt hoàn toàn với quá khứ. Chơi xong, hết chuyện.”

“Nhưng giờ tao lại sợ thấy Miểu Miểu. Tao sợ ấy sẽ biết… đặc biệt là— thi thoảng tao vẫn nhớ tới Kỷ Vận…”

Anh ta bỗng ngừng lại.

Điếu thuốc đỏ rực chập chờn trong đêm.

Gương mặt Mạnh Tạ Ninh mờ mịt sau làn khói, không rõ biểu cảm.

Một lúc sau, ta tự lẩm bẩm:

“Tình dục và là hai chuyện khác nhau.”

“Tao Miểu Miểu. Cưới ấy là giấc mơ của tao từ lâu. Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.

Tôi bật khinh.

Nhấn mạnh tôi nhiều lần như , chẳng qua là muốn dùng để che đậy cho tội lỗi mình ra.

Lấy nó lớp ngụy trang hoàn hảo, để nhẹ bớt cảm giác tội lỗi trong lòng.

Nói trắng ra—Mạnh Tạ Ninh chỉ chính ta mà thôi.

Và may mắn thay,Tôi không cần của ta.

Tôi chưa bao giờ tin vào chuyện “trai hư hoàn lương”.

Chỉ tin rằng— bản chất thì mãi mãi chẳng đổi thay.

Vì thế, khi Kỷ Vận vừa khóc vừa gọi điện đến, rằng ta hình như bị theo dõi, rất sợ hãi,

tôi chẳng hề ngạc nhiên khi thấy Mạnh Tạ Ninh bắt đầu do dự.

Lúc đó, chúng tôi đang thử lễ phục cho buổi đính hôn sắp tới.

“Có chuyện gì sao?” Tôi liếc màn hình điện thoại, giả vờ như không thấy gì: “Không thử nữa à?”

“Tôi thấy bộ vừa rồi cũng ổn rồi.” Mạnh Tạ Ninh lảng tránh ánh mắt tôi, có chút bối rối.

Một lúc lâu sau, như thể đã đưa ra quyết định, ta thấp giọng :

“Chị ơi… ở công ty có chút chuyện, chắc em phải về xử lý trước.”

“Không sao đâu, công việc quan trọng hơn mà. Dù gì em cũng đã chọn xong rồi, phần còn lại để chị lo là .”

Tôi nhẹ nhàng, thấu hiểu.

Trong đáy mắt Mạnh Tạ Ninh thoáng qua một tia áy náy.

“Chị cứ thích gì thì cứ mua luôn nhé.” Anh ta cúi xuống hôn nhẹ lên má tôi: “Đợi em về rồi sẽ bù đắp cho chị thật tốt.”

“Ừ.”

Mạnh Tạ Ninh vừa rời đi không bao lâu, tin nhắn của Kỷ Vận đã gửi tới.

Chỉ vỏn vẹn ba chữ:

【Tôi thắng rồi.】

Những dòng chữ ẩn kia bắt đầu cuộn lên điên cuồng.

Ai cũng cuối cùng thì đoạn “truy thê hoả táng trường” mong đợi bấy lâu cũng sắp bắt đầu.

Nhưng có lẽ… họ đã quên một điều.

Muốn truy thê, thì trước hết—phải có “thê” đã.

Bên cạnh, bán hàng hỏi tôi: “Cô ơi, chắc là chọn bộ này chứ?”

“Chắc là không cần nữa rồi.” Tôi mỉm nhẹ với ấy.

Sau đó bấm gọi một dãy số mà tôi đã ghi nhớ từ lâu:

“A lô, Tổng Mạnh, có rảnh tới thử đồ một chút không?”

Tôi vẫn còn nhớ— Dáng người của Mạnh Thịnh Hàn còn chuẩn hơn cả Mạnh Tạ Ninh.

8.

Đầu dây bên kia im lặng thật lâu. Đến mức tôi còn tưởng mình bấm nhầm số.

Rồi đột nhiên, có tiếng phanh gấp sắc bén vang lên.

Sau đó là giọng khàn khàn của Mạnh Thịnh Hàn:“Sao chị lại biết số này?”

Tôi vốn quen liên lạc bằng điện thoại. Nên trước khi đi công tác, Mạnh Tạ Ninh đã lén đổi số lưu tên “Tạ Ninh” trong máy tôi thành số của Mạnh Thịnh Hàn, để có người thay mặt nhận cuộc gọi kiểm tra.

Tôi không trả lời. Chỉ báo địa chỉ. Rồi nhắc nhẹ:

“Nửa tiếng nữa là tôi đi ăn rồi.”

Nhưng người đến lại nhanh hơn tôi tưởng.

Cô nhân viên bán hàng có vẻ ngạc nhiên: người vừa có việc gấp rời đi, giờ không những quay lại— mà còn thay cả bộ đồ khác.

“Anh Tạ Ninh đâu rồi?” Mạnh Tạ Ninh (thật) liếc quanh, không thấy bóng mình (giả), liền cau mày.

“Chắc đang đi với rồi.” Tôi vừa chọn quần áo, vừa thản nhiên trả lời, không thèm ngẩng đầu lên.

Mạnh Thịnh Hàn: “…”

“Còn đứng ngây ra đó gì?” Tôi nhíu mày: “Không phải đến để thử đồ à?”

Nhưng có vẻ như Mạnh Thịnh Hàn đã hiểu sai chuyện gì đó. Ánh mắt trầm xuống, tôi đầy phức tạp.

Một lúc sau, mở miệng, giọng khàn đặc, đầy khó khăn:

“Chị… phát hiện từ khi nào?”

Tôi chưa nghe rõ: “Cái gì cơ?”

“…Không có gì.”

Anh không thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ đi thay đồ.

Bộ đồ mà trước đó Mạnh Tạ Ninh chọn, đúng là không hợp với Mạnh Thịnh Hàn. Nhưng có lẽ vì tâm trạng không vui, thay đồ có phần uể oải, cà vạt cũng thắt lệch.

Tôi thở dài, đứng dậy giúp chỉnh lại.

Mạnh Thịnh Hàn mặc cho tôi gì thì . Bỗng thì thầm:

“A Ninh gầy hơn tôi một chút.”

“Hả?”

“Nên nếu là mua cho ấy thật, có lẽ… ấy nên tự mình đến thử thì hơn.”

Tôi liếc phần ngực áo bị kéo căng vì vóc dáng vạm vỡ,

gật đầu như đã hiểu.

Quả thật, Mạnh Tạ Ninh không luyện tập nhiều như Mạnh Thịnh Hàn. Nhìn vào là biết ta chẳng thật lòng với tôi đến đâu.

Nhưng đột nhiên, sắc mặt Mạnh Thịnh Hàn tái nhợt. Anh mím môi, vành mắt hơi đỏ lên.

Đôi đồng tử đen như mực chất chứa cảm cuộn trào.

Cuối cùng, không nhịn mà hỏi:

“Chị… thích ấy đến sao? Rõ ràng chị đã xem cái đoạn vide—”

Dường như nhận ra mình lỡ lời Mạnh Thịnh Hàn lập tức im bặt.

Cô nhân viên bán hàng đã rất biết điều mà lặng lẽ rời khỏi cửa hàng từ lâu.

Tôi , bình tĩnh. Bất chợt hiểu ra:

“Hóa ra đoạn video đó… là gửi cho tôi?”

Mấy hôm trước tôi nhận một đoạn video— bằng chứng rõ ràng việc Mạnh Tạ Ninh phản bội tôi.

Tôi còn tưởng là ai đó tốt bụng nào đó gửi đến.

Không ngờ, lại là Mạnh Thịnh Hàn.

“Tại sao lại gửi cho tôi?”

“Anh ta… không xứng với chị.”

“Vậy ai mới xứng?”

Anh lại im lặng.

Mạnh Thịnh Hàn, khi trở về với thân phận thật, đúng là người kiệm lời, cứ như một cái hũ nút kín mít.

Tôi thấy hơi chán, bèn buông tay ra:“Thôi, để tôi đi hỏi người khác —”

Ý tôi là tìm người khác để tham khảo ý kiến một chút, không ngờ Mạnh Thịnh Hàn lại tiếp tục hiểu sai.

“Không đi tìm người khác!”Cổ tay tôi bị giữ chặt lại.

Mạnh Thịnh Hàn hiếm khi mất kiểm soát như . Anh mím môi…

Cuối cùng, như thể đã hạ quyết tâm, Mạnh Thịnh Hàn tháo kính ra.

Vẻ lạnh lùng ban đầu lập tức thay thế bằng sự ngoan ngoãn. Chỉ có điều, đuôi mắt đỏ ửng rõ rệt.

“Không ai… giống ấy hơn tôi cả.”

Anh nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng cọ cọ, thấp giọng :

“Chị thích gương mặt này, em có thể còn tốt hơn cả A Ninh.”

“Hoặc là… chị xem em như người thay thế cũng .”

Câu cuối cùng khẽ run lên.

Mạnh Thịnh Hàn chằm chằm vào tôi, ánh mắt đầy chấp niệm, đến mức như sắp ngưng tụ thành thực thể.

Tôi bỗng nhận ra—

Hai em nhà họ Mạnh… hình như chẳng có ai bình thường cả.

Tôi lại thấy buồn .

“Không phải từng Mạnh Thịnh Hàn là một kẻ biết giả vờ, bảo tôi nếu gặp lại thì nên tránh xa ra sao?”

“Em đổi tên rồi.”

“…Còn mặt thì sao?”

“Có thể chỉnh sửa.”

“…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...