Em kế dẫn trai mới về nhà lại giống y hệt với người của tôi – người đang đi công tác xa.
Anh ta là sinh đôi của Mạnh Tạ Ninh.
Nhưng đúng lúc đó, vài dòng chữ trôi ngang qua trước mắt tôi:
【Đừng tin hắn, chị à! Tên cặn bã này đang giả trai ở nước ngoài chỉ để ở bên em kế của chị đấy!】
【Mặc dù sau này khi chị phát hiện sự thật thì tên cặn bã này theo đuổi lại chị cực kỳ thảm thương, tôi vẫn không chấp nhận nổi chuyện hắn chị nhàm chán nên muốn chơi bời với nữ phụ một thời gian rồi mới quay về kết hôn á á á!】
Tôi chết lặng.
Không phải vì Mạnh Tạ Ninh lừa tôi.
Mà là—
Nếu người trước mặt tôi đây là Mạnh Tạ Ninh… Vậy người bị tôi cắn rách môi tối qua là ai?
1.
Tôi quay về nhà một cách bất chợt.
Không ngờ lại đụng ngay cảnh Kỷ Vận đang thân mật với trai mới.
Người đàn ông ngồi sâu trong ghế sofa, hai tay buông thõng hai bên một cách lười biếng.
Tay áo sơ mi xắn nhẹ, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Anh ta cúi đầu, vẻ mặt lạnh nhạt.
Mặc cho đang ngồi lên đùi ôm cổ , hôn lên má một cái.
Khi ta ngẩng đầu lên, tôi sững người:
Khuôn mặt ấy giống hệt Mạnh Tạ Ninh.
Anh ta cũng thấy tôi, tác khựng lại.
Nhưng rồi nhanh chóng nở một nụ đầy tự nhiên:
“Anh biết em, em là của A Ninh.”
Kỷ Vận lúc này mới phản ứng kịp.
Cô ta theo phản xạ ôm lấy cánh tay ta, quay sang tôi với vẻ khó chịu vì bị đám:
“Sao chị lại đến?”“Tôi tới lấy đồ.”
Tôi người đàn ông đang thân mật với Kỷ Vận thêm vài lần, không khỏi thấy ngơ ngác.
Nếu không vì phong cách ăn mặc và cách chuyện hoàn toàn khác nhau…
Thì tôi cũng đã nghĩ đây là Mạnh Tạ Ninh thật rồi.
Nhưng Mạnh Tạ Ninh—“Chào em, tên là Mạnh Thịnh Hàn.”
Dòng suy nghĩ rối loạn bị cắt ngang.
Trước mắt tôi là một bàn tay với những đốt ngón rõ ràng, khớp xương thanh mảnh.
Giọng ta hơi lành lạnh, ngắt quãng một chút, vừa lịch sự vừa giữ khoảng cách:
“Anh là… trai của Mạnh Tạ Ninh.”
Quả thật, Mạnh Tạ Ninh từng ấy có một người sinh đôi sống ở nước ngoài.
Tôi cụp mắt, vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Rồi lại nghĩ: gu của ông này đúng là hơi dở thật.
“Chào —”Tôi vừa mở miệng định đáp lại.
Thì đột nhiên giữa không trung hiện lên chi chít những dòng chữ:
【Trời má! Tên cặn bã này thật sự để mặc nữ phụ hôn mình à? Vậy mà cũng nam chính hả??】
【Đừng tin hắn, chị à! Tên này chính là cặn bã! Hắn giả trai ở nước ngoài để cặp kè với em kế của chị đấy!】
【Dù sau này hắn theo đuổi lại chị thảm đến rơi nước mắt, tôi vẫn không nuốt nổi chuyện hắn chị nhàm chán nên muốn chơi với nữ phụ một thời gian rồi mới “thu tâm” kết hôn á á á!】
Bàn tay tôi đang định đưa ra liền khựng lại giữa chừng.
Tôi ngơ ngác.
Những dòng chữ đó… là gì ?
2
Tôi và Mạnh Tạ Ninh đã quen nhau hai năm. Anh ấy vừa chu đáo vừa bám người.
Trong mắt chỉ có mình tôi, còn với những khác thì luôn giữ khoảng cách.
Là hình mẫu trai “con nhà người ta” chính hiệu.
Ngay đêm trước khi đi công tác, Mạnh Tạ Ninh vẫn còn bàn với tôi chuyện đính hôn sắp tới.
Anh ôm tôi không buông, vừa nũng nịu vừa gọi: “Chị ơi~”
“Không muốn đi công tác đâu, chỉ muốn ngày nào cũng ở bên chị.”
Anh dụi mặt vào hõm cổ tôi, vừa dụi vừa hôn, lầm bầm như một cún con đáng thương.
Tôi vừa buồn vừa xoa đầu Mạnh Tạ Ninh, dỗ dành mãi mới chịu miễn cưỡng đi .
Dù đang công tác, vẫn nhắn tin và gọi video cho tôi đều đặn mỗi ngày.
Còn nũng bảo rằng, đợi về rồi chúng tôi sẽ đính hôn ngay.
Chỉ là mấy ngày gần đây, tần suất liên lạc có ít đi một chút. Mạnh Tạ Ninh từng báo trước rằng có thể sẽ bận đến mức không liên lạc trong một thời gian ngắn.
Nên tôi cũng không mấy để tâm.
Nhưng giờ thì— Những dòng chữ kỳ lạ kia lại đang với tôi rằng:
Người tôi cứ nghĩ là đang bận công tác, thực chất đã sớm quay về, thậm chí còn giả trai sinh đôi của mình để hẹn hò với em kế của tôi.
Chỉ vì muốn tìm một chút kích thích cuối cùng trước khi đính hôn.
Tôi theo phản xạ không muốn tin.
Bởi vì ngay lần đầu gặp Kỷ Vận, Mạnh Tạ Ninh đã rất rõ ràng thể hiện sự chán ghét đối với lối sống phóng túng của ta. Còn cau mày dặn tôi phải tránh xa ta ra:
“Chị không bị ta hư đâu đấy!”
“Trời ơi, chị có gì để chuyện với ta chứ? Chị của em nhàm chán muốn chết luôn.”
Kỷ Vận chen vào giữa tôi và Mạnh Thịnh Hàn,
Thân thể ta dán sát vào cánh tay ta, ngẩng đầu lên chớp mắt đầy ẩn ý:
“Anh ơi~ Mình lên lầu tiếp nha~?”
Giọng ngọt ngào ấy ta cố kéo dài.
Ánh mắt liếc tôi đầy khinh thường và khiêu khích, không chút che giấu.
Tôi bình thản nghe xong, quay sang Mạnh Thịnh Hàn.
Anh ta không hề đẩy Kỷ Vận ra.
Cũng không từ chối lời đề nghị đầy ám muội kia.
Ánh mắt giấu sau gọng kính bạc trầm lặng khó đoán.
Cuối cùng chỉ gật đầu xã giao với tôi, giọng khàn khàn chẳng hiểu vì sao nghe có phần gượng gạo:
“Cô Văn, xin phép thất lễ.”
【Á á á tên cặn bã này phấn khích khi thấy chị rồi!
Hắn vừa mong chị nhận ra hắn là ai, lại vừa sợ chị nhận ra, càng nghĩ càng kích thích!】
【Chị ơi tỉnh táo lên! Tên này chút nữa sẽ bảo nữ phụ mặc nội y của chị đó! Đúng là tên biến thái mà!!】
Tôi vô thức cau mày lại.
“Mạnh tiên sinh.”
Ngay trước khi ta bước lên lầu, tôi gọi với theo.
Dù gì thì trong lòng tôi cũng đã nhen nhóm nghi ngờ.
Bất chấp ánh mắt cảnh giác của Kỷ Vận, tôi khẽ :
“Nếu lát nữa có thời gian, có thể với tôi chút chuyện về Tạ Ninh không?
Tôi muốn hiểu thêm về ấy.”
Mạnh Tạ Ninh là kiểu người cực kỳ cần quan tâm.
Mỗi lần tôi chỉ cần để ý đến thêm một chút, đôi mắt phượng đẹp mê hồn ấy lập tức sáng rực lên, vui sướng đến mức không giấu nổi luôn.
Sau đó lại dịu dàng cọ cọ vào môi tôi, mơ hồ : “Chị muốn biết gì, em đều cho chị nghe.”
Cái người kia thì chỉ hận không thể moi cả trái tim ra cho tôi xem luôn.
Nhưng người trước mắt tôi – Mạnh Thịnh Hàn – lại chỉ nhàn nhạt gật đầu đồng ý.
Ánh mắt tôi bình thản như thể chúng tôi chưa từng quen biết. Không hề có chút kích nào.
Ngoài gương mặt kia ra, ta dường như thật sự chẳng có chút gì giống với cậu trai nhỏ của tôi cả.
Nếu đây thật sự là Mạnh Tạ Ninh— thì đúng là… diễn quá giỏi.
Đợi đến khi họ khuất hẳn khỏi tầm mắt, tôi cúi đầu, bình tĩnh lấy điện thoại ra, nhấn vào avatar của Mạnh Tạ Ninh:
【Anh vẫn đang bận à?】
Quả nhiên— Không có bất kỳ hồi âm nào.
3.
Ban đầu tôi chỉ định lấy đồ xong rồi rời đi. Nhưng cuối cùng lại ở lại.
Bầu không khí trên bàn ăn có chút ngượng ngập.
Chỉ có Kỷ Vận là thoải mái khoe ân ái không kiêng nể, lại còn nũng nịu đòi Mạnh Thịnh Hàn bóc tôm cho ta ăn.
“Nghe chị sắp đính hôn rồi à?” Kỷ Vận đột nhiên quay sang tôi.
Cô ta cố vén tóc, phô bày rõ ràng những dấu hôn ám muội trên cổ,
đầy ẩn ý:
“Sao không dẫn người ấy về cho ba mẹ gặp mặt? Hay là… ta không muốn về cùng chị?”
Hai chữ “cùng chị” bị ta cố nhấn mạnh, ẩn ý rõ ràng, đầy châm chọc.
Từ khi trưởng thành, tôi đã dọn khỏi nhà họ Văn, quan hệ với nơi này cũng rất lạnh nhạt.
Ba tôi vừa nghe đến chuyện đính hôn thì lập tức đặt đũa xuống bàn, hừ lạnh: “Không có
phép tắc, chuyện này tôi không đồng ý!”
Tôi chẳng thèm để ý đến sự khiêu khích của Kỷ Vận, cũng chẳng ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Người ấy không phải đã gặp rồi sao?”
Câu vừa dứt, nụ đắc ý trên môi Kỷ Vận lập tức cứng lại đôi chút.
Cô ta vô thức sang Mạnh Thịnh Hàn, trong mắt thoáng qua vẻ hoảng loạn.
Ngược lại, Mạnh Thịnh Hàn vẫn bình tĩnh bóc tôm, không hề dừng lại.
“Mạnh Tạ Ninh và tôi giống nhau mà.” Anh ta ngẩng đầu lên, giọng điệu dửng dưng:
“Cô Văn đang đúng không?”
“Đùa thôi mà.” Tôi khẽ, không mấy để tâm, lại thêm: “Mạnh tiên sinh đúng là khác Tạ Ninh thật, ít nhất kỹ năng bóc tôm của ấy rất tốt.”
Tôi khá mê món tôm. Nhưng lại lười.
May mà từ khi quen Mạnh Tạ Ninh, tôi toàn là người ngồi ăn, còn thì lo bóc cho tôi.
Còn con tôm mà Kỷ Vận nũng nịu đòi ăn, cuối cùng lại bị vứt thẳng vào thùng rác một cách vô .
Mạnh Thịnh Hàn chậm rãi cầm khăn lau tay, khẽ ừ một tiếng: “Tôi không giỏi lắm, Tạ Ninh giỏi hơn tôi nhiều.”
Sắc mặt Kỷ Vận lập tức sầm xuống.
Cô ta trừng mắt tôi một cái, cũng thức thời không tiếp tục đòi ăn tôm nữa.
Ngược lại, những dòng chữ kỳ lạ kia lại cuộn lên càng dữ dội hơn:
【Ôi ôi ôi, bóc tôm giả vờ vụng về có mệt không ? Đừng diễn nữa, tôi thấy rõ rành rành là vừa rồi suýt nữa đặt tôm vào bát chị đấy nhé!】
【Á á á, lúc nãy nữ phụ khiêu khích mà chị vẫn chưa hay biết gì, tức quá đi mất! Có thể tua nhanh đến đoạn ta theo đuổi vợ lại không !】
【Theo đuổi cái gì! Hai người vừa mới trên lầu chơi “trò chữ cái” đấy thôi! Nữ phụ còn chị đang ở dưới lầu sẽ càng kích thích hơn, tên cặn bã mà không phản đối! Tuy chưa đi đến bước cuối, hắn đã dơ bẩn rồi! Kiến nghị mạnh chị nên đổi sang một người đàn ông sạch sẽ hơn!】
Tôi thấy mấy dòng đó, thật ra… cũng khá thú vị.
Cho đến khi cảm nhận một ánh nóng rực rơi lên cổ tay mình.
Mạnh Thịnh Hàn đột nhiên mở miệng: “Cô Văn, tay …”
Giọng ta căng lên rõ rệt.
Tôi liếc cổ tay mình – nơi tôi cố ý để lộ vết hằn đỏ giống như dấu hôn.
Bình thản đáp: “À, dị ứng thôi.”
“Dị ứng?” Anh ta nhíu mày theo phản xạ, rồi lại kín đáo thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Thịnh Hàn còn định thêm điều gì đó, thì bị Kỷ Vận cắt ngang bằng cách lôi ta vào một chủ đề khác.
Ba tôi và mẹ kế cũng hòa theo không khí, rôm rả. Nhìn qua cứ như một gia đình vui vẻ.
Tôi nghe chán đến phát ngán, chỉ lặng lẽ ăn chậm rãi từng món.
Bỗng điện thoại rung lên.
Tôi liếc màn hình. Một tin nhắn hiện ra:
【Chị nhớ em chưa? Em nhớ chị lắm.】
Người gửi có tên lưu là 【Tạ Ninh】. Nhưng trên WeChat thì vẫn không có bất kỳ tĩnh gì.
Tôi hơi bất ngờ, nhướng nhẹ mày, vừa cắn đũa vừa gõ lại:
【Nhớ đến mức nào?】
Chờ mãi vẫn chưa thấy phản hồi.
Tôi kiên nhẫn đợi.
Cho đến khi… một bức ảnh bất ngờ hiện lên trước mắt.
Vạt áo sơ mi đen bị vén cao, để lộ phần eo rắn chắc.
Người trong ảnh hơi nghiêng người, cơ bụng căng lên vì đang siết nhẹ.
Bàn tay với khớp xương rõ nét theo đường cơ bụng trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở ngay thắt lưng một cách đầy ẩn ý.
Mà ngay đầu ngón tay ấy… là một mảng màu sẫm, đang dần thấm loang.
Tin nhắn đi kèm là:【Lên màu rồi.】
Tôi sặc đến suýt nghẹn.
Ngước mắt lên theo bản năng— vừa vặn đối diện ánh mắt của Mạnh Thịnh Hàn đang chằm chằm về phía tôi.
Khuôn mặt ta lạnh tanh. Nhưng ánh mắt thì như đang cẩn thận quan sát từng chút một. Từng chi tiết, từng biểu cảm.
Có lẽ ta không ngờ tôi sẽ ngẩng lên bất ngờ như . Sững người trong thoáng chốc, rồi vội dời mắt đi chỗ khác.
Tôi yên lặng ta, đột nhiên bật khẽ.
Nếu người trước mắt tôi đây thật sự là Mạnh Tạ Ninh—Vậy người bị tôi cắn rách môi tối qua… là ai?
4
Có lẽ vì sợ tôi nhận ra điều gì đó, nên giữa chừng Mạnh Tạ Ninh lấy cớ rời đi.
Mấy dòng chữ kia thì lại bảo: Anh ta chột dạ nên mới chuồn trước.
Nhưng đến khi tôi lái xe nửa đường, một cuộc gọi lạ đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
Giọng quen thuộc vang lên— lại lạnh lẽo và sắc bén hơn bất kỳ lần nào tôi từng nghe thấy:
“Cô lấy tư cách gì mà chỉ trỏ ấy?”
Ngón tay đang định ấn kết thúc cuộc gọi chợt khựng lại. Cuối cùng tôi chuyển sang chế độ ghi âm.
Tôi cúi mắt, màn hình dần tối đi. Trong điện thoại, giọng vẫn tiếp tục vang lên.
Sau một trận ho dữ dội, giọng Kỷ Vận vang lên, ngập tràn mê luyến:
“Nếu ta như thế… thì sao vẫn còn đi với em?
Mạnh Tạ Ninh, thừa nhận đi, rằng với em… thấy khác mà.”“Khác?” Mạnh Tạ Ninh bật , giọng đầy giễu cợt:“Cô có gì đáng để tôi thấy khác biệt?”
“Nhưng mấy ngày qua không phải chúng ta cũng rất—A!”
“Thu lại cái suy nghĩ vớ vẩn của đi, Kỷ Vận.”
Giọng ta đột nhiên trầm hẳn xuống:
“Chỉ là một món đồ chơi không quan trọng, nghĩ mình có thể so với chị ấy à?
Dù có chơi đến mức hỏng, tôi cũng chẳng thấy tiếc.
Nhưng chị ấy là người tôi nhất, chị ấy không thích tôi như thế, nên tôi sẽ không bao giờ để chị ấy biết chuyện này.
Tất nhiên, nếu chị ấy có chút nghi ngờ nào— tôi đảm bảo, sẽ chết rất thê thảm.”
“…Tôi… tôi biết rồi.”
“Ngoan.”
Sau một tràng tiếng thở dốc mờ ám, Kỷ Vận lại hỏi:
“Hôm nay… ta thật sự không nhận ra gì à?”
“Chị ấy sẽ không nhận ra.” Sau một lúc im lặng, giọng Mạnh Tạ Ninh vang lên chắc nịch: “Chị rất thích tôi. Nếu chị đã nhận ra rồi, chị tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như bây giờ đâu.”
Tôi suýt nữa không nhịn mà phì .
Tiện thể còn tự soi lại bản thân, không hiểu rốt cuộc mình đã gì mới khiến Mạnh Tạ Ninh có cái tự tin… trời đánh như thế.
Thật ra, trước khi quen ta, cũng từng có người bóng gió nhắc tôi: Cậu trai nhỏ này trước kia ăn chơi không ít đâu.
Tôi không để tâm.
Dù sao gương mặt của Mạnh Tạ Ninh… lại đúng gu tôi.
Huống chi ta ngoan ngoãn, nghe lời, “phục vụ” cũng rất tốt.
Chỉ cần không gì quá giới hạn, tôi đều có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Công nhận là Mạnh Tạ Ninh đã “nhịn” hai năm. Chỉ không ngờ… còn nảy sinh cái ảo tưởng rằng tôi không thể sống thiếu ta.
Đáng tiếc thay—Giờ đến chút lợi thế cuối cùng, ta cũng chẳng còn.
Còn cái gương mặt đó—Tôi mở lại những tin nhắn chưa đọc trước đó.
Lại có vài tấm ảnh mới gửi đến.
Mu bàn tay nổi gân xanh rõ rệt vì đang cố kiềm chế. Mảng màu sẫm kia vẫn đang không ngừng loang rộng.
Tôi nhắn lại trêu chọc:
【Trẻ đúng là tốt thật, còn biết “phát triển lần hai” nữa.】
Tin nhắn vừa gửi xong, bên kia liền trả lời ngay, như thể đang chờ sẵn bên điện thoại:
【Chị ơi?】
【Lần sau em dắt chị đi mua quần mới nhé.】
【…Được.】
Sáng nay Mạnh Thịnh Hàn mặc đồ của em trai mình ra ngoài. Xem ra sinh đôi cũng chẳng phải lúc nào cũng giống hệt nhau.
Tôi khẽ , lại hỏi: 【Tối nay có về không?】
【Có! Chị nhớ đợi em nhé!】
Thấy chưa, ở nhà chẳng phải vẫn còn một người đó sao?
Bạn thấy sao?