1
Đám ngồi quanh người đàn ông lập tức dựng tai hóng chuyện, ai nấy đều không tin nổi.
“Thật á? Lục ca mà say rượu thì người sống còn không dám lại gần, sao có thể có ngoại lệ?”
“Tôi nhớ có năm Lục ca uống say, tôi định đỡ ảnh về phòng, kết quả bị ảnh bẻ tay ngay tại chỗ…”
“Tôi cũng từng thử.
Ai cũng Lục ca lúc say y như Diêm Vương nhập, ai tới gần là xui tận mạng.
Năm đó tôi không tin, cố ép ảnh uống xem thử có đỡ không, kết quả… gãy xương toàn thân, nằm viện hai tháng.”
Bác sĩ Lục ca như là do khả năng tự vệ quá mạnh. Anh ấy sau khi say rượu thì chẳng tin ai, ai lại gần cũng đều bị ấy tấn công theo bản năng. Cô này có gì đặc biệt mà lại trở thành người duy nhất Lục ca tin tưởng khi say?
“Tôi không tin. Trừ khi em biểu diễn cho tụi này xem một lần.”
Tôi nhướn mày, móc điện thoại ra đưa mã QR: “Được thôi, chuyển trước năm trăm đã, tôi biểu diễn cho xem.”
Quả nhiên có người thật sự rút điện thoại ra, chuyển khoản cho tôi năm trăm tệ.
“Đinh”—một tiếng, tiền vào tài khoản.
Tôi chỉ tay về phía quầy thu ngân: “Tôi đi thanh toán trước, đợi mấy người chuốc ta say rồi hãy đến tìm tôi.”
Cả bàn người trong khu VIP đều ồn ào hò hét cổ vũ.
Chỉ có người đàn ông tên Lục Đình Yến là vẫn nheo mắt, tôi đầy nguy hiểm.
Tôi chẳng hề sợ. Bộ dạng ta sau khi say tôi còn chưa từng thấy chắc? Ảnh ôm bồn cầu ngủ, tôi còn lưu trong điện thoại mấy tấm hình bằng chứng kia kìa.
Hừ, đừng thấy bây giờ ta ngồi ở khu VIP, vẻ ngoài cao quý lịch thiệp, ra vẻ nhã nhặn, đạo mạo. Chứ ở trước mặt tôi, hình tượng ấy từ lâu đã sụp đổ tan tành rồi.
Trả tiền xong ở quầy thu ngân, tôi cùng đồng nghiệp ai về nhà nấy, giải tán.
Bọn họ mỗi người một ngả, còn tôi thì xoay người quay lại khu ghế VIP.
Dù sao cũng đã cầm năm trăm, không thể không biểu diễn một màn “tuyệt kỹ” cho mọi người xem.
Đám của Lục Đình Yến quả nhiên đang vắt óc tìm cách chuốc rượu ta.
Nhưng Lục Đình Yến lại chẳng hề uống.
Anh ta bất ngờ giữ chặt cổ tay tôi, kéo thẳng ra ngoài.
Nhét tôi vào chiếc Maybach sang trọng của mình.
“Rầm” một tiếng, cửa xe bị đóng sầm lại—như lon Coca bị lắc mạnh cuối cùng cũng bật nắp.
Tôi sờ mũi, lầu bầu: “Cũng đâu phải tôi bắt sau khi say rượu chỉ tin mỗi mình tôi… Tôi cũng thấy phiền phức lắm chứ bộ?”
2
Chuyện này, phải kể từ nửa năm trước.
Hôm đó tôi tan muộn, thấy một người đàn ông nằm xoài ra giữa đường, tay chân dang rộng, còn lấy xe đạp công cộng … chăn đắp.
Buồn xỉu. Một đứa mê lướt mạng như tôi sao có thể bỏ qua lập tức rút điện thoại định quay clip.
Kết quả vừa cúi xuống kỹ— Đẹp trai xuất sắc!
Anh ta say đến không biết trời trăng gì nữa, cả khuôn mặt nồng nặc mùi rượu.
Miệng còn không ngừng lẩm bẩm khát, muốn uống nước.
Tôi bèn lấy bình nước cá nhân trong túi ra, rót cho ta một ly.
Không ngờ lại khá ngoan, ừng ực uống liền ba ngụm to.
Tôi cúi xuống lay lay vai ta, cố gọi tỉnh: “Này, đừng ngủ ngoài đường chứ.”
“Điện thoại của đâu? Tôi gọi đến đón nhé?”
Anh ta chẳng buồn đáp lại, cứ thế nằm ngủ say sưa ngay giữa lòng đường.
Hết cách, tôi đành thò tay vào túi quần ta lục tìm điện thoại. Phải là đôi chân dài thẳng tắp kia, đúng chuẩn minh tinh, chỉ thiếu cái sân khấu để tỏa sáng.
Tìm điện thoại rồi, tôi dùng Face ID mở khóa, vào thẳng giao diện WeChat, bấm gọi người đầu tiên trong danh sách trò chuyện.
Chuyển sang video call, tôi dí luôn camera vào mặt ta để bên kia cho rõ.
“A lô, người đang cầm điện thoại này ngủ giữa đường đây. Nếu là của ảnh thì mau đến đón đi, nằm ngoài đường thế này nguy hiểm lắm.”
Đầu dây bên kia còn chưa kịp hỏi tôi đang ở đâu thì bỗng hoảng hốt hét lên cảnh báo: “Ngay lập tức—tránh xa thiếu gia năm mét cho tôi!”
Tôi cứ tưởng ta sợ tôi có ý đồ xấu với trai đẹp, liền bật lạnh: “Yên tâm, tôi không có hứng thú với mấy ông say xỉn.”
“Tôi gửi định vị cho , mau tới mà đón người đi.”
Đối phương lại càng căng thẳng, giọng nghiêm trọng hơn hẳn: “Đừng coi lời tôi là gió thoảng bên tai—trừ khi muốn chết!”
Bệnh thần kinh à. Tôi thẳng tay cúp luôn video call.
Sau đó, tôi ngồi xuống bên cạnh người đàn ông kia, trông chừng ta.
Ai ngờ ta lại dùng đùi tôi gối, nằm dưới ánh trăng mà ngủ ngon lành như đang ở khách sạn năm sao.
Mười phút sau, người kia hớt hải chạy tới, vừa thấy cảnh tượng trước mắt liền sững sờ như gặp ma.
Tôi vội vàng giơ hai tay thề thốt: “Anh tự đi, tôi tuyệt đối không đụng chạm gì cả.”
Vừa dứt lời, người đàn ông say rượu liền đổi tư thế.
Không chỉ gối đầu lên đùi tôi, mà còn đưa tay ôm chặt eo tôi, coi tôi như… gối ôm!
Tôi cố gắng gỡ tay ta ra cũng không .
Tôi túm tai ta, nghiến răng : “Này! Đừng ngủ nữa, tới rồi, mau buông tôi ra mà về nhà với người ta đi!”
Anh ta hoàn toàn phớt lờ, ngủ còn say hơn cả heo.
Tôi đành phải cầu cứu người kia: “Anh mau lại đây giúp với, tôi gỡ không nổi tay ta ra!”
Ai ngờ đối phương vẫn đứng yên cách tôi đúng năm mét, hoàn toàn không có ý định bước tới.
Tôi tức đến phát điên: “Anh đứng đó gì? Không thấy tôi đang mắc kẹt à?”
Anh ta bình tĩnh đáp: “Tôi không muốn chết.”
Tôi: “…”
Là… ý gì ?
3
Người kia , ta không phải của tên say rượu này, mà là… vệ sĩ riêng.
Cuối cùng, ta lái xe lại, dừng cách tôi đúng năm mét, hạ kính : “Cô tự nghĩ cách đi, đưa thiếu gia lên xe.”
“Tôi này, có bị gì không đấy? Anh ấy là thiếu gia của chứ đâu phải của tôi! Tôi gọi điện báo giúp một tiếng đã là quá tử tế rồi, còn muốn tôi đến mức này?”
Nhưng vệ sĩ kia vẫn nhất quyết không lại gần, cứ đứng từ xa khoanh tay quan sát, mặt dửng dưng như không có chuyện gì.
Tôi tức đến muốn hóa điên.
Chẳng khác nào đang kéo một con heo chết, bao nhiêu bực tức đều trút hết lên người tên say xỉn kia.
Có lẽ sợ tôi thật sự vị thiếu gia nhà họ Lục bị thương, vệ sĩ kia cuối cùng cũng có vẻ sốt ruột, định liều mạng xông tới hỗ trợ.
Không ngờ đúng lúc đó, cái người vừa nãy còn ngủ say như heo chết kia— Đột nhiên bật dậy như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Anh ta rút dao nhanh đến mức tôi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy từ thắt lưng ta lấp loáng một con dao Thụy Sĩ.
Chỉ trong chớp mắt, lao lên chắn trước mặt tôi, vung dao tấn công về phía vệ sĩ.
Tốc độ, tác, và sát khí kia—đều khiến người ta rợn gáy.
Nếu không nhờ vệ sĩ kia nhanh chân chạy thoát, tôi thật sự tưởng mình vừa chứng kiến một vụ… người.
Tôi trố mắt , đầu óc chỉ còn một mớ hỗn độn: “???”
Vệ sĩ đã quay lại đúng vị trí quen thuộc—đứng cách năm mét, xấu hổ gượng với tôi: “Giờ hiểu vì sao tôi không dám lại gần rồi chứ?”
“Thiếu gia mỗi lần say rượu là chẳng ai tới gần , hung dữ lắm, có khi còn rút dao thật đấy.”
Tôi theo bản năng sờ lên cổ mình— thì tôi cũng nên bỏ chạy đi chứ?
Ai ngờ người đàn ông say khướt kia lại bình thản cất dao về chỗ cũ, tựa đầu lên vai tôi tiếp tục… ngủ.
Tôi cạn lời: “…”
Vệ sĩ cũng mờ mịt không hiểu: “Cô là người duy nhất tôi từng thấy có thể tiếp cận thiếu gia sau khi ấy say rượu.”
Tôi giận không để đâu cho hết: “Là ta tự dính lấy tôi đấy chứ! Mắt mù à?!”
Tôi sắp muốn khóc rồi: “Giờ phải sao?”
Vệ sĩ thở dài: “Chỉ còn cách nhờ giúp đưa thiếu gia lên xe, rồi tự lái đưa ấy về. Cô biết lái xe chứ?”
“Tạm tạm, không giỏi lắm, chắc đủ xài.”
Tôi vẫn bán tín bán nghi: “Không phải hai người các đang hợp tác bày trò chọc tôi đấy chứ? Tại sao chỉ mình tôi lại có thể lại gần ta? Ba mẹ ta thì sao?”
Vệ sĩ đáp: “Ba mẹ thiếu gia mất lâu rồi, chỉ còn ông nội là người thân duy nhất. Nhưng đến ông cũng không thể lại gần cậu ấy khi cậu ấy say rượu.”
Thật sự là… quỷ ám rồi.
Tôi chỉ còn biết dồn hết sức trâu sức bò, cố lôi cái tên cao to một mét tám lăm lên xe, lại còn phải đích thân lái xe đưa ta về nhà.
Sau đó, vệ sĩ chủ kết WeChat với tôi, bảo: “Lỡ sau này còn cần nhờ giúp.”
“Tỉnh lại đi ông, nằm mơ giữa ban ngày à?” Tôi gắt.
Ai ngờ ta lập tức chuyển khoản cho tôi năm ngàn tệ.
Tôi liền nở nụ rạng rỡ: “Ôi dào, có gì đâu~ Gọi là có mặt, giá không đổi, lần nào cũng sẵn sàng, cứ yên tâm mà tìm tôi nhé~”
Bạn thấy sao?