06
Bảo tàng mỹ thuật Kinh thị.
“Ê, cậu cũng lấy vé à? Tối qua Trình có nhắc trong nhóm rằng ấy thích một họa sĩ và hôm nay có triển lãm tranh, nên mình cũng muốn đến xem thử ha ha.”
“Đúng , Trình tốt nghiệp từ học viện âm nhạc danh tiếng, giỏi thế cơ mà. Mình cũng muốn cảm nhận sự đồng điệu với nghệ thuật gia.”
“Mình nghe danh Đặng Dự Ly lâu rồi, ấy và vợ còn có một nhóm fan couple trên Weibo nữa đấy. Rất nhiều tác phẩm nổi tiếng của ấy đều vẽ về vợ. Cuộc sống thường ngày cũng ngọt ngào lắm, cặp vợ chồng chân ái!”
Ở sảnh chính, Đặng Dự Ly đứng giữa đám đông, gọi tất cả những nhân vật có tiếng trong giới nghệ thuật ở Kinh thị đến.
Lắng nghe những lời tán thưởng, ngưỡng mộ và ủng hộ xung quanh, trái tim ta tràn đầy phấn khích.
Từ xa, ta thấy Trình Dao.
Bên cạnh ta là một nhóm người, có cả học trò của ấy và một số nhân vật có tiếng trong giới.
Nhìn những gương mặt quen thuộc trong ngành nghệ thuật, không hiểu sao, sự bất an trong lòng ta càng lúc càng lớn.
Anh ta gửi tin nhắn cho An Ninh:
“Ninh Ninh, em đến chưa? Còn sáu phút nữa là bắt đầu rồi, muốn cùng em chia sẻ khoảnh khắc tuyệt vời này.”
Hai phút trôi qua, không ai trả lời.
Anh ta gọi điện, không có người nghe máy.
Trình Dao nhận ra sự khác lạ của ta, nhẹ nhàng đặt tay lên vai ta.
“Sao ? Hồi hộp à? Cứ giữ trạng thái bình thường thôi, tài giỏi thế này, đây là thành quả xứng đáng của .”
Đặng Dự Ly cố nặn ra một nụ , siết chặt chiếc điện thoại trong tay.
Anh ta lại nhắn một tin nữa:
“Ninh Ninh, có chuyện gì không? Trên đường đi có vấn đề gì à? Có cần đến đón không?”
Kim đồng hồ lớn dần chỉ đúng giờ.
Đặng Dự Ly cất điện thoại đi, đứng cạnh quản lý, bắt đầu đọc bài diễn văn mà ta đã chỉnh sửa vô số lần.
Trước ống kính của truyền thông, ta :
“Hôm nay, tôi rất vui khi gặp mọi người đến ủng hộ. Đối với tôi, nghệ thuật sáng tạo xuất phát từ nguồn cảm hứng lớn nhất – vợ tôi, An Ninh.”
“Hôm nay, tôi còn mời Trình Dao, tốt nghiệp từ học viện âm nhạc Snow London, ấy sẽ dành tặng một bản nhạc gửi lời chúc mừng đến mọi người.”
Trình Dao nở nụ dịu dàng, đứng bên cạnh Đặng Dự Ly.
Hai người họ nhau, nở một nụ đầy ăn ý.
Nhưng khi tiếng nhạc nền vang lên, tất cả mọi người trong hội trường đều sững lại.
Theo những đoạn ghi âm vang lên qua loa, ánh đèn flash của các phóng viên lóe lên không ngừng.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
Lúc này, Đặng Dự Ly mới nhận ra có điều không đúng, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, hét lên:
“Dừng lại! Dừng ngay lập tức!”
Trình Dao níu lấy tay áo Đặng Dự Ly, cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch như sắp ngất đi.
Bức tranh Bóng Lưng là giả.
Bức tranh Ngàn Tơ Ái Tình cũng là giả.
Hóa ra, Đặng Dự Ly chưa bao giờ vợ mình – An Ninh.
07
Thời tiết Canada mát mẻ, tôi khoác chiếc áo dày vừa mua, kéo vali len lỏi giữa dòng người.
Trong lúc chờ xe, tôi lấy điện thoại ra xem.
Weibo đã sập vì quá tải.
Khắp nơi đều bàn tán về việc Đặng Dự Ly “sụp đổ hình tượng”, ngoại với nữ nhạc sĩ Trình Dao.
Mà lúc này, nạn nhân trong vụ việc – tôi, lại đang ngồi trên xe ở Canada, nhàn nhã thưởng thức một chiếc taco bò.
Có người tìm tài khoản Weibo của tôi, gửi tin nhắn hỏi rằng tôi có biết chuyện ngoại này không, liệu đây có phải chiêu trò hay chỉ là sự cố.
Tôi cất điện thoại, thoát khỏi Weibo.
Để mọi chuyện cứ tiếp tục bùng nổ thêm một chút nữa đi.
Bên này công ty rất bận, tôi vừa đáp xuống đã lập tức đến công ty thủ tục báo cáo.
Buổi chiều, tôi chính thức bắt đầu công việc.
Tiếng Anh của tôi không tệ, giao tiếp cơ bản không có vấn đề gì.
Bên này, hầu như nhà nào cũng nuôi thú cưng, tôi đi từng nhà để tiếp thị sản phẩm cho thú cưng, chớp mắt đã hết một tuần.
Cuối tuần, giám đốc Tôn cho tôi hai ngày nghỉ, bảo tôi cứ nghỉ ngơi thoải mái.
Tôi nằm trên giường, lướt xem những chuyện xảy ra trong nước mấy ngày qua.
Bên tổng công ty, rất nhiều đồng nghiệp nhắn tin hỏi thăm tôi.
Họ đều nghĩ tôi là nạn nhân, tỏ ra rất đồng cảm.
Trên mạng, Đặng Dự Ly vẫn chưa có thái gì, Trình Dao thì lại tiếp tục diễn vai “trà xanh”.
Cô ta đăng bài trên Weibo, mặt mộc, mặc đồ đen, trông vô cùng tiều tụy.
Cô ta viết:
“Xin lỗi vì đã chiếm dụng tài nguyên công cộng. Hiện tại, nhà trường đã đình chỉ công tác của tôi để điều tra, tôi vẫn muốn lên tiếng biện hộ cho bản thân.”
“Tôi và Đặng Dự Ly là học cấp hai, từng có một đoạn cảm. Nhưng sau đó, vì tôi đi du học, hai chúng tôi đã cắt đứt liên lạc từ lâu.”
“Gần đây, khi tôi trở về nước, chúng tôi mới cờ gặp lại và bắt đầu liên lạc. Tôi cũng đã gặp vợ ấy vài lần, quan hệ rất tốt, hoàn toàn không có chuyện chen chân vào hôn nhân của người khác. Mong mọi người đừng hiểu lầm.”
Bộ dạng đáng thương của ta khiến cư dân mạng đồng cảm.
Thậm chí, có người còn rằng tôi vì ghen tị với tài năng của Trình Dao nên đã bày mưu hãm ta.
Đúng lúc rảnh rỗi, tôi sắp xếp lại toàn bộ bằng chứng theo dòng thời gian.
Từ khi tôi quen Đặng Dự Ly, ta còn độc thân.
Đến lúc chúng tôi kết hôn, kèm theo bằng chứng thư từ qua lại giữa ta và Trình Dao.
Tôi đăng cả bức ảnh cũ, kèm theo hình hộp bao cao su, dấu vết hôn trên cổ ta…
Không một lời thừa thãi, mọi thứ đều rõ ràng theo trình tự thời gian.
Ngay sau khi đăng tải, dư luận lại một lần nữa đảo chiều.
【An Ninh quả không hổ danh là chuyên viên kinh doanh xuất sắc, lập luận rõ ràng đến mức tôi phải bái phục! Đã chặn ngay hai kẻ “nghệ sĩ” này!】
【Tại sao IP lại hiển thị ở Canada ?】
Tôi trả lời:
“Hôm triển lãm tranh, vì công việc nên tôi không thể tham dự. Hiện tại, tôi đang công tác tại Canada.”
【Người phụ nữ của sự nghiệp, đúng là hình mẫu mà chúng ta nên học hỏi!】
Nhưng như vẫn chưa đủ.
Không ai quan tâm tôi đã thiết kế buổi triển lãm thế nào hay công khai đoạn ghi âm ra sao.
Họ chỉ thích hóng drama.
Tôi chỉ đơn giản là phản kích lại bằng những hành hợp lý.
Tôi viết:
“Tôi ghét nhất là đàn ông không chung thủy sau khi kết hôn. Tôi đã tiết kiệm ba năm, gần như dành toàn bộ thu nhập để tổ chức triển lãm này cho ta. Nhưng tôi không ngờ ta có thể giấu tôi đến mức này. Rất xin lỗi vì đã phiền mọi người, tôi chỉ hy vọng mọi người hãy tỉnh táo, đừng đặt trái tim nhầm chỗ.”
“Tôi sẽ không đưa ra bất kỳ phản hồi nào nữa. Một lần nữa xin lỗi vì đã chiếm dụng tài nguyên công cộng.”
Tôi dùng tài khoản phụ, gửi tin nhắn cho Đặng Dự Ly:
“Giấy ly hôn để trên tầng hai. Đến nước này rồi, chúng ta ly hôn đi.”
Anh ta trả lời rất nhanh:
“Tại sao phải đến mức này?”
Tôi không trả lời, chỉ chặn thẳng ta.
Bạn thấy sao?