Người Đứng Sau Con [...] – Chương 9

Chị ấy kể: ban đầu Tiêu Tường và Tuyết Nghiên đã đạt thỏa thuận — ta rời khỏi nhà tay trắng, đổi lại vợ sẽ không công khai chuyện bê bối, giữ cho ta hình ảnh một bác sĩ chuyên gia mẫu mực.

Nhưng vừa mới nhận chức, Tiêu Tường đã nổi lòng tham, cảm thấy tài sản trong nhà toàn là tiền mình kiếm , nên quay ra kiện Tuyết Nghiên để đòi chia tài sản.

Tuyết Nghiên tức quá, liền công bố toàn bộ tài liệu tố cáo.

Chắc Tiêu Tường cũng không ngờ Tuyết Nghiên lại nắm trong tay nhiều thông tin chi tiết đến thế.

Sau khi mọi chuyện bị tung ra, viện trưởng nghĩ rằng chỉ cần cắn răng chịu đựng một thời gian là ổn thôi.

Dù sao chuyện ngoại cũng chẳng phải “tin lớn”, đi khám bệnh người ta vẫn cứ tìm bệnh viện lớn mà đến.

Ngoại của Tiêu Tường đúng là không chấn lớn, thân phận nội trú của Đổng Hiểu Oánh lại bị lôi ra soi mói.

Chuyện ta hoàn thành chương trình tiến sĩ lâm sàng 8 năm chỉ trong 2 năm rưỡi dấy lên làn sóng tranh luận toàn xã hội.

Về nhà bị bố mẹ mắng, đi thì bị cộng đồng mạng chửi.

Tâm trạng ta cực kỳ bất ổn, gặp ai cũng mắng, đòi sa thải từng người.

Có người quay lại cảnh đó, đăng lên mạng, dân mạng còn gọi là “chủ tịch bệnh viện Thiên Hiệp”.

Viện trưởng rốt cuộc nghĩ ra một chiêu tồi tệ: điều họ đi nơi khác, rồi bắt tôi gánh trách nhiệm thay. Dù sao tôi cũng sắp bị sa thải.

Nhưng ai cũng biết chuyện tôi gánh tội là điều vô lý, chỉ là không ai dám nhắc ông ta mà thôi.

Tình hình bây giờ là: Đổng Hiểu Oánh đã nhờ quan hệ để điều sang bệnh viện khác, còn Tiêu Tường thì không có cửa, chỉ đành chờ ngày bị sa thải trong im lặng.

Y tá trưởng ngồi lại khoảng mười mấy phút rồi đứng dậy xin phép đi.

Chị ấy cũng không rõ tương lai định gì, tôi cũng không hỏi chị ta trong vụ Tiêu Tường và Đổng Hiểu Oánh rốt cuộc là đứng về phía ai.

Video trên sân thượng là chị ấy quay, tôi đã tận mắt thấy.

Vậy nên video mà Tuyết Nghiên công bố cũng chính chị ấy là người cung cấp, cho thấy mối quan hệ giữa hai người họ rất mật thiết.

Camera trong phòng mổ, người dễ thao tác nhất cũng chỉ có chị ấy.

Dù không có bằng chứng, tôi nghĩ người bị Tuyết Nghiên “lược bỏ” khi đến cuộc thứ ba của Tiêu Tường… rất có thể chính là chị ấy.

Có một thời gian, bố của y tá trưởng nằm viện ở khoa tôi, bác sĩ điều trị chính là Tiêu Tường.

Có thể họ nảy sinh cảm từ đó, cũng có thể Tiêu Tường dùng cha để ép buộc .

Tôi đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ thì tiếng điện thoại chói tai kéo tôi trở lại hiện thực.

“A lô, trưởng khoa Đỗ, em là Tiểu Lý đây. Viện trưởng vừa lên cơn đau tim, cả viện không ai dám mổ. Ban lãnh đạo nhờ em Anh xin chị trở lại phẫu thuật chính.”

14

“Chị ơi, nếu người khác chích thì em cũng chẳng gì, chị hai năm rưỡi nay còn chưa từng cầm kim tiêm.

Chị mà lỡ tay bơm cho em một ống khí thì em chỉ còn nước chầu trời thôi.”

Tiêu Tường rằng, ta đã kiếm rất nhiều tiền cho bệnh viện, phần lớn đều là trái với quy định y tế.

Viện trưởng thì vơ hết vào túi, còn ngược lại cổ vũ ta kiếm thêm, càng nhiều càng nhanh càng tốt.

Giờ ta gặp chuyện, viện trưởng lập tức cắt đứt quan hệ, chẳng khác gì chó cắn chủ.

Tiêu Tường tuyên bố sẽ tổng hợp tất cả tài liệu chứng minh viện trưởng trong hơn một năm qua đã trục lợi thế nào, ra lệnh cho các khoa đặt lợi nhuận lên trên cứu chữa bệnh nhân ra sao, rồi vừa tố cáo vừa công bố cho toàn xã hội biết.

Viện trưởng nghe xong thì… lên cơn đau tim ngay tại chỗ.

Vốn dĩ tim ông ta đã có bệnh, do ở trong bệnh viện nên chăm sóc rất kỹ, nên không sao cả.

Nhưng lần này bị Tiêu Tường tức đến phát bệnh, ông bị đưa vào ICU.

Trớ trêu thay, lúc đó khoa tim mạch… không còn ai cả.

Tiểu Lý gọi cho tôi, tôi lập tức báo cáo việc này với viện trưởng mới.

Ông ấy ngay lập tức Anh tôi lập tức quay về Thiên Hiệp.

Nhưng vừa xuống máy bay, Tiểu Lý liền nhắn tin báo tin dữ — viện trưởng đã qua đời.

Nguyên nhân tử vong trực tiếp, là do Đổng Hiểu Oánh vào ICU chuyện với ông.

Ban đầu là để xin cho Tiêu Tường, xin xong lại chuyển thành chất vấn, cuối cùng thì bắt đầu trút giận,

mắng viện trưởng là đồ vong ân bội nghĩa, còn ta muốn tự tay mổ cho viện trưởng, vì là “sinh viên ưu tú”.

Viện trưởng vừa mới hồi tỉnh, nghe xong mấy lời đó thì lên cơn tức, chết tại chỗ.

Tôi không thể tham gia quá trình cấp cứu, đành đến dự lễ truy điệu.

Người chủ trì kể về những “công trạng” lúc sinh thời của ông ấy, tôi nghe không lọt chữ nào.

Nhưng trên mạng thì mọi người đồng loạt tung hô: “Chết là đáng!”

Tôi nghĩ… đó mới là lời đánh giá chân thực nhất.

Sau đó, nghe Tiêu Tường đi xin việc khắp nơi mà không ai nhận.

Anh ta đến đâu là nơi đó đóng cửa từ chối tiếp, sợ bị dân mạng chửi vạ lây.

Anh ta cũng từng nghĩ đến con đường khác, ví dụ như hợp tác với bè mở phòng khám riêng.

Nhưng chưa khai trương đã bị người ta gửi vòng hoa tang đến, khởi nghiệp chưa xong đã tiêu.

Về sau ta đi đâu, không ai còn biết nữa.

So với ta, hình của Đổng Hiểu Oánh khá hơn nhiều.

Cô ta một bệnh viện khác trung gian, rồi sang nước ngoài dưới danh nghĩa “du học nâng cao”.

Không ngờ ra nước ngoài rồi vẫn bị người ta nhận ra.

Trong trường học, người ta lan truyền chuyện ta là “tiểu tam”, khiến ta khốn đốn, không dám càn như ở trong nước, chỉ dám rút cổ sống lay lắt từng ngày.

Nửa năm sau, nhờ vào sự kiên trì của cộng đồng mạng không ngừng viết thư tố cáo, cuối cùng trường cũng chính thức Anh ta rời khỏi trường.

Ngày bị đuổi học, lúc bước ra khỏi cổng, ta vì quá bực mình nên bước hụt một cái ngã sấp mặt, méo luôn phần mặt giả vừa tân trang.

Có người : Nếu sửa lại lần nữa, thì gương mặt đó chẳng còn giống mặt người nữa rồi.

Với diện mạo như thế…

Chớ bác sĩ — người cũng khó.

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...