Người Đứng Ngoài Cửa – Chương 2

4

Nghe tối hôm đó, ta bị đưa vào bệnh viện.

Bác sĩ dặn phải ở lại điều trị ít nhất một tuần.

Nhưng chỉ mới nằm viện một ngày, ta đã xuất viện.

Bởi vì ta có chuyện quan trọng hơn việc dưỡng bệnh.

Nhưng tôi cũng có việc rất quan trọng phải .

Tôi Cố Đình Hàn.

Vì thế, dù không biết nấu ăn.

Tôi vẫn lần đầu tiên xuống bếp, đích thân cơm trưa cho .

Chỉ dành riêng cho .

Tốn rất nhiều công sức, tôi mới ra một phần cơm hộp vừa ý.

Buổi trưa, tôi cố ý hẹn ăn cơm.

Tôi mang theo hộp cơm, đi lên tầng cao nhất của công ty.

Tôi dùng thang máy riêng của tổng tài.

Đây là đặc quyền của tôi.

Vừa bước ra khỏi thang máy.

Tôi liền thấy Nguyễn Minh Châu cũng xách hộp cơm giữ nhiệt, bước ra từ thang máy nhân viên.

Là cấp dưới, tôi lễ phép chào hỏi:

“Chào giám đốc Nguyễn.”

Nhưng ta chẳng thèm đáp lại.

Tôi chỉ có thể nhún vai đầy bất lực.

Sắc mặt ta vẫn còn tái nhợt, trông bệnh tật đến đáng thương.

Cửa văn phòng tổng tài vang lên tiếng gõ.

Tôi và ta, một trước một sau bước vào.

Cố Đình Hàn đang xử lý công việc.

Khi thấy Nguyễn Minh Châu, ánh mắt ta không gợn lên chút cảm nào.

Nhưng khi thấy tôi, khóe môi lại cong lên đầy dịu dàng:

“Em đến rồi, ngồi xuống trước đi.”

Câu này, ta với tôi.

Nhưng khi thấy gương mặt nhợt nhạt của Nguyễn Minh Châu, giọng có chút mềm xuống:

“Sao không nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẵng đi ?”

Nguyễn Minh Châu nhẹ giọng trả lời:

“Anh kén ăn, quen ăn đồ tôi nấu rồi. Tôi sợ cơm của đầu bếp công ty không quen.”

Tôi bừng tỉnh.

Thì ra, chuyện còn quan trọng hơn sức khỏe của ta…

Là nấu cơm cho Cố Đình Hàn.

Nhưng tôi hộp cơm mình đã chuẩn bị cho , trong lòng không khỏi khó xử.

Phải sao đây?

Chưa đợi tôi suy nghĩ xong, Cố Đình Hàn đã lên tiếng lựa chọn:

“Được rồi, cứ để đó rồi em đi ăn trưa đi.”

Khuôn mặt Nguyễn Minh Châu thoáng hiện một nụ chua chát:

“Vậy nhớ ăn nhé.”

Cô ta vẫn chưa hồi phục hẳn.

Vừa vừa ôm bụng, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt đau đớn.

Đúng là khó ta thật.

Một người đang bệnh nặng, vội vã xuất viện chỉ để một bữa cơm.

5

Sau khi Nguyễn Minh Châu rời đi.

Tôi chậm rãi lên tiếng:

“Không quen đồ ăn của đầu bếp công ty, ngày nào cũng có giám đốc Nguyễn cơm hộp cho , ấy thật sự rất quan tâm nhỉ?”

“Giám đốc Cố, em thật sự rất ghen tị đấy. Cơm của giám đốc Nguyễn chắc chắn ngon hơn em nấu rồi.”

Cố Đình Hàn nghe ra ngay sự ghen tuông trong giọng của tôi.

Anh ta dùng khăn ướt lau tay, khóe mắt đong đầy ý :

“Ghen à?”

Tôi bĩu môi, ngoảnh đầu sang chỗ khác, giọng điệu kiêu ngạo:

“Không có đâu!”

Anh ta không chọn mở hộp cơm của Nguyễn Minh Châu.

Mà là mở hộp cơm tôi mang đến.

Khi thấy bên trong, rõ ràng có chút sững sờ.

Bởi vì ngay cả món rau xanh vốn tươi ngon, qua tay tôi cũng biến thành một màu đen cháy xém.

Hoàn toàn không có chút hấp dẫn nào.

Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ ăn những món do đầu bếp khách sạn năm sao nấu.

Chưa từng ăn qua loại đồ ăn mà sắc, hương, vị đều kém như thế này.

Dù tay nghề của Nguyễn Minh Châu cũng không xuất sắc, ta đã học từ đầu bếp mà Cố Đình Hàn thích, kiên trì đeo bám học suốt một năm trời, mới miễn cưỡng nấu vài món hợp khẩu vị .

Một giám đốc cấp cao của công ty niêm yết, một thiên kim tiểu thư nhà giàu nuông chiều từ nhỏ, vốn chẳng bao giờ phải chạm tay vào việc bếp núc.

Thế , sau giờ , ta lại sẵn sàng lao vào căn bếp đầy dầu mỡ.

Đối mặt với dao sắc, hơi nóng, và cả những lời trách mắng của thầy dạy nấu ăn.

Chỉ để nấu cho người đàn ông mình thích một bữa cơm.

Nhưng ngay lúc này, Cố Đình Hàn lại chẳng buồn hộp cơm của Nguyễn Minh Châu một cái.

Ngược lại, ta thản nhiên gắp một miếng thức ăn tôi nấu.

“Đây là lần đầu tiên em nấu, đã rất tốt rồi.”

Tôi chống cằm, mắt sáng lấp lánh:

“Vậy thử đi.”

Anh ta gắp một miếng sườn xào chua ngọt, đưa vào miệng.

Khoảnh khắc cắn xuống, khuôn mặt rõ ràng có chút cứng đờ.

Nhưng rất nhanh, ta nuốt xuống không chút biểu cảm.

Sau đó cầm cốc nước trên bàn, uống một ngụm.

Rồi bình thản :

“Hương vị cũng không tệ.”

Tôi chỉ vào món cá hấp tôi :

“Vậy thử món này nữa đi!”

“Vậy thử món này đi.”

Anh gắp một miếng cá hấp.

Giây tiếp theo, tôi thấy nuốt xuống rất nhanh.

Mắt khẽ nhắm lại.

Lại là một ngụm nước lớn nữa.

Sau đó bình thản nhận xét:

“Rất ngon.”

Tôi vui vẻ vỗ tay:

“Đây là lần đầu tiên em nấu ăn! Em còn chưa thử qua chỉ muốn để là người đầu tiên nếm thử tay nghề của em.”

Tôi hào hứng cầm đũa lên:

“Em cũng thử một miếng!”

Nhưng lập tức ngăn lại:

“Chẳng phải em là nấu cho sao? Vậy thì tất cả đều là của .”

Tôi hơi ngập ngừng:

“Thế còn em ăn gì?”

Anh thản nhiên chỉ vào hộp cơm bị đặt sang một góc của Nguyễn Minh Châu:

“Em ăn cơm của Nguyễn Minh Châu đi, tay nghề ấy cũng khá lắm.”

“Vì cơm em là dành riêng cho , nên chỉ có mình ăn!”

Anh kéo hộp cơm tôi nấu lại trước mặt, hoàn toàn không để tôi có cơ hội chạm vào.

Tôi đành phải miễn cưỡng ăn cơm của Nguyễn Minh Châu.

Mà không thể phủ nhận…

Thực sự rất ngon.

Đến khi chúng tôi ăn xong.

Tôi kinh ngạc phát hiện, phần cơm tôi nấu đã bị ăn sạch không còn một miếng.

Tôi không khỏi bất ngờ:

“Sao ăn hết ?”

“Vì là cơm do , nên rất thích.”

Ánh mắt tràn đầy chiều.

Tôi vui sướng không thôi, sự khen ngợi của khiến tôi tràn đầy lực.

tôi quyết định:

“Vậy sau này, mỗi ngày đi , em sẽ mang cơm do em nấu cho !”

Anh hơi há miệng, định gì đó.

Nhưng tôi đã lập tức nhào vào lòng :

“Nấu cơm cho người mình thích, em thật sự rất vui! Không mấy lời kiểu như sợ em vất vả đâu, vì mà nấu ăn, em thấy hạnh phúc lắm, chẳng thấy mệt chút nào!”

Anh chỉ đành nuốt lại những lời định .

Nhưng đột nhiên, tôi nhớ ra…

Từ khi nào mà Cố Đình Hàn có thói quen vừa ăn vừa uống nước liên tục thế?

Hầu như cứ ăn một miếng, lại uống một ngụm nước thật lớn.

Thói quen này không tốt chút nào.

Mà trước đây khi ăn với , tôi chưa từng thấy như .

Nguyễn Minh Châu là cấp trên của tôi.

Nên sau khi ăn xong, tôi đi đến văn phòng của ta.

Gõ cửa.

Bên trong vang lên một tiếng đáp ngắn gọn, bảo tôi vào.

Khi thấy tôi bước vào, khuôn mặt ta vẫn vô cảm.

Tôi đặt hộp cơm giữ nhiệt lên bàn ta, giọng điệu đầy ẩn ý:

“Cảm ơn giám đốc Nguyễn đã chiêu đãi. Không ngờ tay nghề của lại giỏi như .”

“Chả trách còn chưa khỏi bệnh mà đã vội vã xuất viện.”

“Nếu là tôi, thưởng thức tay nghề của , chắc cũng ngày nhớ đêm mong mất thôi.”

Nghe ra hàm ý trong lời của tôi, ta cau mày:

“Cô có ý gì?”

Tôi cong môi, giọng điệu mang theo sự châm chọc:

“Ý tôi là, giám đốc Nguyễn gấp gáp muốn lấy lòng tổng giám đốc Cố đến sao?”

“Ôm bệnh mà vẫn cố nấu cơm, là muốn ấy cảm , thương tiếc sao?”

“Ha!”

Cô ta lạnh lùng :

“Cô nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ quan tâm đến sức khỏe của ấy thôi!”

Tôi nhạt:

“Tôi thấy nên lo cho sức khỏe của mình trước đi!”

“À, còn nữa.”

“Thực ra, so với cơm nấu, ấy rõ ràng thích cơm tôi hơn.”

“Cô có biết không? Hộp cơm của bị bỏ sang một bên, ấy còn chẳng buồn lấy một lần.”

“Còn cơm tôi , ấy ăn sạch không chừa một hạt.”

“Thật ra, tôi thấy cũng đáng thương, nên miễn cưỡng giúp ăn nốt phần cơm thôi.”

Bộ dạng đắc ý của tôi lộ rõ trước mặt Nguyễn Minh Châu.

Cô ta siết chặt nắm tay, khuôn mặt tràn đầy sự tức giận và nhục nhã.

Nhưng tôi coi như không thấy, điềm nhiên giẫm đôi giày cao gót bước ra ngoài.

Tiếng gót giày nện xuống sàn đều đặn, nghe cũng vui tai lạ thường.

Dù tôi đã nhắc ta, đừng nấu cơm cho Cố Đình Hàn nữa.

Nhưng ta vẫn ngoan cố, ngày nào cũng mang cơm đến văn phòng tổng tài.

Phải sao đây?

Chỉ đành miễn cưỡng giúp ta ăn hết thôi.

Dù sao… lãng phí thức ăn là không tốt mà.

6

Phải công nhận, Nguyễn Minh Châu là một lãnh đạo rất có năng lực.

Nhưng thì sao chứ?

Trong cuộc họp của bộ phận, mọi người đang thảo luận về các nhiệm vụ sắp tới.

Có một dự án cực kỳ quan trọng – việc đàm phán gia hạn hợp đồng với một đối tác lớn của công ty.

Theo lẽ thường, việc này phải do giám đốc phụ trách.

Thế , trong cuộc họp, Cố Đình Hàn lại bất ngờ gọi tên tôi.

“Bạch Tang Hoan, em phụ trách việc gia hạn hợp đồng với Belter đi.”

Lời này vừa dứt, cả phòng họp lập tức vang lên những tiếng hít thở gấp.

Sắc mặt Nguyễn Minh Châu lập tức trở nên khó coi:

“Belter là khách hàng quan trọng của công ty chúng ta, giao cho một nhân viên mới chỉ hơn một năm có vẻ không hợp lý lắm?”

“Có gì mà không hợp lý? Cũng phải tạo cơ hội cho nhân viên mới thể hiện chứ.”

Cố Đình Hàn xoay bút trong tay, nở một nụ mập mờ:

“Hay là… sợ cấp dưới của mình thể hiện tốt hơn ?”

Lời này vừa thốt ra, Nguyễn Minh Châu không còn cách nào phản bác.

Cô ta nuốt giận, nén xuống sự nhục nhã trong lòng.

“Nhưng dù sao giao cho nhân viên mới cũng có rủi ro. Vậy hỗ trợ Bạch Tang Hoan hoàn thành dự án này đi.”

Một giám đốc bộ phận mà phải hỗ trợ một nhân viên cấp dưới…

Chẳng khác nào một cái tát thẳng vào mặt Nguyễn Minh Châu ngay trước toàn bộ đồng nghiệp.

Gương mặt ta tái mét, như thể vừa bị giáng một bạt tai ngay giữa đám đông.

Sau khi cuộc họp kết thúc.

Những đồng nghiệp khác đều vỗ vai an ủi ta.

Chỉ có tôi tủm tỉm bước đến trước mặt ta:

“Chuyện dự án này, phiền giám đốc Nguyễn giúp đỡ tôi nhé.”

Nguyễn Minh Châu nghiến răng :

“Đừng vội đắc ý!”

Việc này ngay lập tức trở thành chủ đề bàn tán trong công ty.

Trước khi tôi bước vào phòng trà nước, đã nghe thấy mấy đồng nghiệp thì thầm với nhau.

“Bạch Tang Hoan đúng là hồ ly tinh, đúng chuẩn kẻ phản bội!”

“Nghĩ lại mà xem, trước đây giám đốc Nguyễn đối xử với ta tốt thế nào, một tay bồi dưỡng, nâng đỡ, còn hết lòng bảo vệ.”

“Vậy mà bây giờ, không những không biết ơn, còn quay sang đoạt lấy quyền lực của giám đốc Nguyễn.”

“Belter là khách hàng do giám đốc Nguyễn tốn bao công sức mới giành , giờ lại không công cho người khác hưởng thành quả.”

“Không chỉ quyền lực đâu, ngay cả người đàn ông mà giám đốc Nguyễn thích, ta cũng không buông tha.”

“Ai trong công ty mà chẳng biết giám đốc Nguyễn và tổng giám đốc Cố lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, ấy thích tổng giám đốc bao năm rồi!”

“Vì ta mà cố gắng thi vào cùng một trường đại học, tốt nghiệp xong không vào công ty gia đình, mà lại đi theo ta đến chi nhánh công ty, bắt đầu từ một nhân viên nhỏ bé, từng bước từng bước leo lên vị trí bây giờ, chịu đủ mọi gian khổ.”

“Ngay khi sắp có cái kết đẹp, thì lại bị Bạch Tang Hoan cướp mất!”

“Với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết ngôn lâu năm của tôi, đây chắc chắn là kiểu truyện ngược nam chính điển hình!”

“Đợi mà xem, rồi sẽ có ngày tổng giám đốc Cố hối hận!”

“Và khi ta nhận ra người mình thực sự là giám đốc Nguyễn, người đầu tiên xuống tay trừng Bạch Tang Hoan chắc chắn sẽ là chính ta!”

Giọng của họ đầy vẻ hả hê xen lẫn mong chờ.

Nghe xong, tôi nhướn mày nhạt.

Sau đó, thản nhiên đẩy cửa bước vào.

Hai kia theo phản xạ hét lên một tiếng, vội ôm lấy ngực như thể bị dọa sợ.

Đến khi hoàn hồn lại, trên mặt chỉ còn vẻ xấu hổ và lúng túng.

Họ dè dặt hỏi tôi:

“Cô… vừa nãy có nghe thấy bọn tôi gì không?”

Tôi chớp mắt, nhẹ:

“Cô đoán xem?”

Cả hai lập tức im lặng, khuôn mặt vừa khó xử vừa sợ hãi.

Họ cầm lấy ly cà phê nóng, gần như bỏ chạy khỏi đó.

Nhưng vì quá vội vã, không để ý phương hướng.

Một người đâm sầm vào cánh cửa.

Người đi sau thì bị lực va chạm đẩy mạnh về phía trước.

Ly cà phê nóng trên tay hất thẳng vào eo của người kia, cả hai hét lên đau đớn.

Bộ dạng vô cùng thảm .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...