Người Đứng Giữa Hai [...] – Chương 8

Ai cũng là người từng trải, chỉ cần nghe giọng là hiểu ẩn ý. Không lâu sau, các hợp đồng lần lượt ký về tay tôi.

Tất nhiên, để chắc ăn, tôi cũng mời bố mình đi ăn vài bữa. Ông không phản đối những gì tôi đang — chỉ cần tôi không phiền đến cuộc sống riêng của ông, còn chuyện tôi “mượn tiếng” trên thương trường, ông cũng chẳng cản.

Huống chi tôi cũng ra trò. Khi bè nhắc tới, ông còn có thể tự hào một câu:

“Con hổ không sinh chó con.”

Khi mọi thứ với tôi đều đang suôn sẻ, thì Lục Hoài Xuyên lại đang chìm trong khủng hoảng.

Các kênh nội dung thuộc công ty ta chất lượng giảm hẳn. Không có tôi kiểm soát phần nội dung, video bắt đầu nhạt nhẽo, thậm chí còn xảy ra trạng đạo nhái, chép nguyên bản mà không ghi nguồn — khiến dân mạng nổi giận chửi không tiếc lời.

Lục Hoài Xuyên trước đây ít khi đến khâu sản xuất, cứ tưởng vài cây viết rồi ghép mấy đoạn là xong, có gì khó.

Anh ta chỉ biết mình vất vả đi tiếp khách, kéo hợp đồng, mà chưa bao giờ thật sự coi trọng công sức tôi bỏ ra.

Giờ thì ta đã nếm mùi rồi.

Lúc tôi gặp lại Lục Hoài Xuyên, ta như biến thành người khác — Tiều tụy, u ám, không còn dáng vẻ sáng sủa như trước.

Tôi nhấp cà phê chậm rãi, chờ ta mở lời trước.

“Phàm Tinh, dạo này em sống ổn chứ?”

Một câu mở đầu… quen thuộc và nhàm chán.

“Tốt lắm. Mọi thứ đều khá thuận lợi.” Tôi trả lời thật lòng.

Anh ta đầy chân thành:

“Nhưng thì không ổn. Công ty cũng không ổn. Em có thể quay về giúp không?”

“Tổng Lục à, tôi giờ đã có công ty riêng. Không còn thời gian lẫn tâm trí để giúp nữa đâu.”

“Phàm Tinh, đừng nhẫn tâm như . Công ty này là hai đứa mình cùng xây dựng, em đâu phải không có cảm. Em thật sự nỡ lòng nó sụp đổ sao?”

Tôi mở điện thoại, đưa cho ta xem tài khoản mới của mình:

“Tài khoản hiện tại của tôi đang phát triển rất tốt. Chỉ cần thêm chút thời gian nữa là vượt qua rồi. Tôi tiếc cái gì chứ?”

Tôi từng tiếc , tiếc những kỷ niệm giữa hai đứa.

Vì chút cảm đó mà tôi hết lần này đến lần khác bị coi thường, bị tổn thương, bị phản bội. Tôi đã từng nhẫn nhịn để mặc sức dây dưa với người phụ nữ khác.

May mà cuối cùng tôi cũng tỉnh mộng.

Thấy tôi không lay chuyển, Lục Hoài Xuyên lật mặt ngay:

“Khổng Phàm Tinh, đừng ép tôi quá đáng. Cô lôi người của công ty tôi đi, chuyện này liên quan đến đánh cắp thông tin nội bộ. Tôi hoàn toàn có thể kiện ! Cô nghĩ còn ăn tiếp à?”

Ngữ khí đầy đe dọa, khác hẳn cái vẻ dịu dàng ban nãy.

“Tổng Lục, từng nhân viên tôi tuyển dụng đều theo quy trình hợp pháp. Nếu thấy có vấn đề, cứ kiện ra toà. Nhưng tôi dám chắc sẽ thua.”

Mỗi bản hợp đồng lao đều từng qua tay tôi, tôi nắm rõ hơn ai hết chuyện gì là hợp pháp, chuyện gì không.

Chính vì thế tôi mới dám đường đường chính chính “câu người”.

Tôi chuyển chủ đề:

“Còn Kỷ Lễ Lễ đâu rồi? Không phải bảo ta tiềm năng lắm sao? Cô ta không giúp nghĩ cách à?”

Mặt Lục Hoài Xuyên sa sầm:

“Cô ta bị dân mạng chửi mấy câu là bỏ cuộc luôn. Phim ngắn cũng vì ta mà phải tạm ngưng.”

Bảo sao dạo này chẳng thấy video mới.

“Tự mình lựa chọn thì tự mình chịu. Giữa tôi và đã kết thúc, không ai nợ ai. Sau này cũng đừng phiền tôi nữa.”

Tôi đeo kính râm lên, bước đi nhẹ tênh.

13

Không biết gió từ đâu thổi tới, dạo gần đây có hơi nhiều người hẹn tôi đi uống cà phê.

Tôi gõ nhẹ ngón tay lên màn hình điện thoại, nửa nửa không về phía Kỷ Lễ Lễ.

Cũng bởi cuộc hôn nhân này, mà trong mắt Lục Hoài Xuyên và mẹ ta, tôi mãi mãi là người chủ bám lấy họ.

Còn “ nhỏ mới tốt nghiệp” đang ngồi trước mặt tôi đây — trẻ trung rạng rỡ, khuôn mặt xinh đẹp, thoạt thì ngoan ngoãn vô .

Cô ta ngọt ngào, nghiêng đầu bộ thân thiết:

“Chị Phàm Tinh ơi, lâu lắm không gặp, em nhớ chị lắm đó~”

Tôi rùng mình. Không hiểu ta lại định giở trò gì nữa.

“Có gì thì nhanh.”

“Em thấy công ty chị đang tuyển người, không biết em có đủ điều kiện không? Nếu hai ta hợp tác, đảm bảo sức hút truyền thông sẽ tăng vọt luôn đó.”

Cô ta đang cố bóng gió.

Tôi nhướn mày: “Cô có bị sao không ? Cô hoại cuộc hôn nhân của tôi, giờ còn muốn tôi nâng đỡ ?”

“Không không,” ta vội xua tay, “em đâu có ý vỡ hôn nhân gì đâu, em với Hoài Xuyên thật sự trong sáng.”

Tôi chẳng tin nổi một chữ nào, liếc mắt ta đầy khinh thường.

Cô ta mỉm , vẫn giả vờ ngây thơ:

“Nói thật thì, em chỉ tiện tay lợi dụng ấy một chút, tranh thủ gì thì tranh thủ thôi. Chứ thật lòng bảo em lấy ảnh á? Không có đâu. Dù gì thì cũng từng suýt thành rể em, mà lại là đàn ông đã có vợ, em không hứng thú.”

“Tốt rồi, giờ ta đã ly hôn, có thể đường đường chính chính ở bên nhau.”

“Ha, một gã đàn ông từng ly hôn, hơn em bao nhiêu tuổi, công ty thì đang xuống dốc, em dại gì mà dính vào? Với nhan sắc và điều kiện của em, kiếm người ngon hơn chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”

Giọng ta đầy khinh thường, như thể thật sự chẳng thèm để mắt đến Lục Hoài Xuyên.

“Vậy còn trước đây cứ chen vào giữa chúng tôi là để gì? Cố khiến tôi phát điên lên à?”

“Ây da chị Phàm Tinh, sao chị khó nghe ~ Em đâu có gì đâu, cùng lắm là giỡn chút thôi mà.”

Giọng điệu nhẹ tênh, kiểu “em vô tội mà”, chẳng chút ăn năn.

Tất cả những chuyện xấu xa ta từng , chỉ một câu là muốn phủi sạch.

Tôi gương mặt ta, chỉ cảm thấy như đang đối mặt với một bông hoa ăn thịt người — đẹp đấy, không biết lúc nào sẽ bị nuốt chửng, bị xé xác không còn mảnh.

Cô ta và Kỷ Nam Nam — thực sự là hai người hoàn toàn khác biệt.

May mà, từ nay về sau, cuộc sống của tôi và bọn họ sẽ không còn liên quan gì nữa.

Tôi xách túi đứng dậy:

“MCN bây giờ có thiếu gì công ty, muốn thì đi tìm chỗ khác. Nhưng đừng đến phiền tôi nữa. Cả và Lục Hoài Xuyên, tôi không muốn gặp lại ai hết.”

14

Cuộc chuyện với Kỷ Lễ Lễ, tôi đã âm thầm ghi âm lại.

Chọn đúng thời điểm, tôi gửi bản ghi âm đó cho Lục Hoài Xuyên.

Nghe , “Tổng Lục” phong độ ngời ngời ngày nào, sau khi nghe xong thì đập vỡ ly ngay trong văn phòng.

Kỷ Lễ Lễ cũng bị đuổi khỏi công ty.

Một người biết rõ nội đặc biệt đến tám chuyện với tôi:

“Danh tiếng của ta trong giới giờ thối không ngửi nổi, ai mà dám chứ? Dính đến thị phi là mất uy tín hết.”

Mẹ của Lục Hoài Xuyên — người từng mong Kỷ Lễ Lễ thành “con dâu dự bị” — thấy ta không còn giá trị lợi dụng nữa, lại quay sang tìm tôi.

Tôi chẳng thèm nhiều, trực tiếp đưa số bà ta vào danh sách chặn.

Rồi nhắn tin cho Kiều Kiều:

“Tám giờ tối, chỗ cũ. Gặp.”

Kiều Kiều:

“OK OK, em đã đặt mấy người mẫu rồi, chỉ đợi chị đến chơi!”

Tôi bật , đứng bên cửa sổ, ánh nắng rực rỡ xuyên qua ô kính.

Toàn thân như sưởi ấm.

Tôi nâng ly trà trong tay, khẽ cụng vào hình ảnh phản chiếu của mình trong kính:

“Khổng Phàm Tinh, từ giờ về sau, chỉ còn đường bằng phẳng phía trước!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...