Im lặng như bãi sông vắng vào đêm.
Tôi lại điện thoại, xác nhận không gọi nhầm số: “Anh đúng không? Lấy cả dự án của công ty ra để dỗ vui một bé — tổng Lục, xuống cấp sao?”
Công bằng mà , Lục Hoài Xuyên không phải người chồng tốt. Nhưng ta từng là một CEO khá có năng lực.
Anh coi trọng năng lực của nhân viên, tôn trọng cá tính từng người, chưa từng can thiệp quá sâu vào công việc chuyên môn.
Tôi không ngờ vì Kỷ Lễ Lễ mà ta có thể vỡ cả nguyên tắc mình từng kiên trì.
“Phàm Tinh, em cần gì phải nặng lời như . Anh chỉ là… muốn cho Lễ Lễ một cơ hội việc thôi mà.”
“Tổng Lục, cho phép tôi nhắc , công ty này cũng có phần của tôi. Tôi không đồng ý cho ta vào .”
“Em vẫn còn giận à? Dạo này không liên lạc là muốn để em bình tĩnh lại, sao em vẫn còn ầm lên ?”
Nghe xem, cái giọng điệu đó, cứ như tôi là một đứa trẻ tranh kẹo không , đang lăn lộn ăn vạ.
Tôi chẳng buồn đôi co, trực tiếp tìm luật sư soạn thảo giấy ly hôn rồi gửi thẳng cho Lục Hoài Xuyên.
Từ đó, tôi toàn quyền tiếp quản các công việc trong công ty và cầu mọi người thay đổi cách xưng hô — không còn là “chị Phàm Tinh” thân thiết nữa, mà là “Tổng Giám đốc Khổng”.
Tôi đã chôn mình trong cuộc hôn nhân này đến mức đánh mất cả bản thân.
09
Tôi không ngờ người đầu tiên tìm đến lại là mẹ của Lục Hoài Xuyên.
Hôm đó tôi vừa về đến nhà, mở cửa ra thì thấy bà ta đã ngồi chễm chệ trong phòng khách, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Trông bà ta khá khỏe, có vẻ hồi phục tốt sau ca phẫu thuật.
Bà ngồi đó như chuẩn bị ra trận, mà tôi cũng chẳng buồn khách sáo gì, không một câu chào hỏi.
Thấy tôi không còn thái độ lấy lòng như trước, bà ta càng tức, cánh mũi phập phồng, thở hồng hộc.
Nhịn không nổi, cuối cùng bà ta cũng mở miệng:
“Nghe , đòi ly hôn?”
Tôi gật đầu: “Phải, giấy ly hôn tôi đã gửi cho Lục Hoài Xuyên rồi.”
Bà ta lấy ra một xấp tài liệu ném lên bàn — hóa ra Lục Hoài Xuyên đã đưa bà ta xem rồi.
“Hai đứa muốn ly hôn thì tôi không can, phần tài sản thì không thể nghe . Cô phải ra đi tay trắng! Một xu của con trai tôi, cũng đừng hòng đụng vào!”
Tôi không hiểu nổi logic kiểu gì của bà ta:
“Tôi cưới con trai bà, chưa từng đòi hỏi gì. Tiền cọc căn nhà này là tôi trả, công ty là hai đứa cùng dựng từ tay trắng. Dựa vào đâu mà tôi phải trắng tay ra đi?”
“Là đòi ly hôn! Cô muốn đi thì cứ việc, đừng mơ vừa đi vừa vơ vét. Nghĩ cũng hay thật đấy!” Giọng bà ta cao vút, chói tai đến mức khiến đầu tôi ong ong.
Năm đó, khi bố của Lục Hoài Xuyên mắc bệnh nặng, tiền bạc trong nhà tiêu sạch cho việc điều trị. Đám cưới cũng diễn ra vội vàng, đơn sơ.
Mới cưới, hai vợ chồng chẳng dư dả gì, mỗi lần tôi về nhà chồng đều mua không ít quà, những thứ mẹ chồng thích, tôi đều để ý và mang đến.
Tôi tự thấy mình không có công thì cũng có lao. Nhưng người ăn cháo đá bát thì đúng là không bao giờ nuôi cho thuần .
“Tôi muốn ly hôn là vì con trai bà dây dưa không rõ với phụ nữ khác.”
“Phi! Không chừng là do ở ngoài lăng nhăng, giờ còn muốn đổ tội lên đầu con tôi! Cô chẳng phải là Lễ Lễ sao? Nó là em của Nam Nam, chuyện đó chẳng lẽ không biết?
Mà cho cùng, nếu Nam Nam không mất sớm thì gì đến lượt ?
Lúc đầu là ai mặt dày bám theo gả vào nhà này? Giờ lại còn trò loạn lên, đúng là xui xẻo!”
Bà ta chống nạnh, tay kia chỉ thẳng mặt tôi, nước miếng bắn tung tóe.
“Đủ rồi! Quả nhiên mẹ thế nào thì con thế ấy. Hai mẹ con nhà bà giống nhau thật.
Đã thế thì ký quách đi cho xong, tôi ly hôn sớm để các người rảnh tay rước Kỷ Lễ Lễ vào cho tiện!”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?