“Thế còn chị học khóa trên thì sao? Năm năm qua có lúc nào thật sự buông bỏ ấy chưa?”
Kỷ Nam Nam — chính là chị khóa trên từng dẫn tôi đến ký túc xá.
Chị ấy nhiệt , chu đáo giới thiệu cho tôi về trường, còn thân thiện dặn dò rằng đầu năm học sẽ có nhiều sinh viên cũ tranh thủ bán đồ, bảo tôi nhớ chọn lọc kỹ.
Chị mặc một chiếc váy trắng, tóc dài xõa vai, dáng vẻ dịu dàng như một nữ thần, thế mà vẫn mồ hôi nhễ nhại giúp tôi khiêng hành lý.
Hình ảnh ấy, tôi đã nhớ rất lâu.
Năm ấy ba người chúng tôi chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi. Tôi, trong mắt Lục Hoài Xuyên và Kỷ Nam Nam, chẳng qua là người qua đường họ từng giúp một lần.
Nhưng đối với tôi, họ lại là những người mang ánh sáng, rọi sáng cả thế giới xám xịt của mình.
Kiều Kiều, sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, từng châm chọc tôi:
“Phải là hồi đó mày đúng là chưa từng thấy đời.”
Tôi lặng lẽ bổ sung một câu:
“Chủ yếu là… hai người họ trông quá đẹp.”
Trường học rộng lớn, sau lần gặp ấy gần như không còn giao tiếp. Thỉnh thoảng vô lướt qua nhau, họ cũng chẳng nhớ ra tôi là ai.
Tôi không biết họ bắt đầu hẹn hò từ khi nào, chỉ biết rằng mỗi lần cờ gặp, họ đều đi cùng nhau.
Trong căn-tin, trong thư viện, trong các câu lạc bộ… Nghe họ còn cùng đề tài nghiên cứu, cùng giành học bổng.
Nam thanh nữ tú, trời sinh một cặp, chỉ đợi tốt nghiệp là kết hôn.
Còn tôi thì như một nhân vật nền mờ nhạt trong truyện ngôn tuổi trẻ. Những cảm âm ỉ, buồn tủi của tôi lại càng chẳng đáng nhắc đến.
Nhưng chẳng ai ngờ, trước ngày cưới lại xảy ra tai nạn.
Kỷ Nam Nam mất trong vụ tai nạn xe, Lục Hoài Xuyên cũng suýt mất nửa cái mạng.
Người đáng hạnh phúc lại chịu bi thương. Người nên trọn vẹn lại phải rơi lệ.
Tàn khốc như thế, đó chính là số phận.
06
Nghe tôi nhắc đến Kỷ Nam Nam, sắc mặt Lục Hoài Xuyên lập tức thay đổi.
Anh ta thu lại vẻ cợt, nhíu mày :
“Cả đời này, sẽ không buông tay Nam Nam dù chỉ một giây.”
Lời lẽ nghiêm túc, giọng dứt khoát, đầy cảm.
Tiếc thay — là dành cho người phụ nữ khác.
Tôi thấy tim mình như thắt lại.
Nhưng Lục Hoài Xuyên lại thản nhiên:
“Phàm Tinh, chuyện giữa và Nam Nam, em rõ hơn ai hết. Ngay từ khi cưới, cũng đã khuyên em rồi. Là em em đã suy nghĩ kỹ, không để tâm đến chuyện đó. Giờ thế nào, em muốn đòi lại món nợ này à?”
Phải rồi, ta từng rất rõ:
“Cả đời này, người chỉ có Nam Nam. Cho dù cưới em, thì cảm dành cho em cũng chẳng bao nhiêu. Em phải nghĩ cho kỹ, sợ em sau này sẽ hối hận.”
Tôi khi ấy đã đáp lại thế nào nhỉ?
“Sẽ không đâu, em sẽ không bao giờ hối hận! Em nguyện ở bên , cùng đi hết cuộc đời này.”
Tuổi trẻ thật ngông cuồng, mở miệng ra là “mãi mãi”.
“Tôi sai rồi.”
“Ý em là gì?”
“Là tôi đã sai. Tôi không nên cưới ngay từ đầu. Tôi… tôi hối hận rồi—”
Còn chưa hết câu, Lục Hoài Xuyên đã đập mạnh cái ly bên cạnh.
Chiếc ly vỡ tan, mảnh thủy tinh văng khắp sàn, tôi giật mình im bặt.
Anh ta đứng dậy, tôi bằng ánh mắt lạnh tanh, nhạt mang theo sự đe dọa:
“Khổng Phàm Tinh, tôi khuyên nghĩ kỹ trước khi .”
Tôi bị khí thế của ta cho đứng lặng, cả căn phòng im lặng đến ngột ngạt.
Một lúc lâu sau, ta mới dịu giọng, tháo lỏng cà vạt, đưa tay nâng cằm tôi lên, môi mỉm :
“Mấy ngày rồi mình không gặp, đừng giận nữa có không?”
Nói xong định cúi xuống hôn tôi.
Lúc ấy tôi mới bừng tỉnh, lập tức đẩy mạnh ta ra.
Tưởng đang đóng vai tổng tài bá đạo chắc?
07
“Lục Hoài Xuyên, tôi nghiêm túc đấy. Chúng ta ly hôn đi.”
“Hồi đó tôi bảo không để tâm là thật, hôm nay không chịu đựng nổi cũng là thật.”
“Anh trong lòng thì mang Kỷ Nam Nam, bên cạnh thì kè kè Kỷ Lễ Lễ. Tôi đâu phải nhẫn giả, mà phải nhẫn hết người này đến người khác.”
“Chúng ta ly hôn rồi, thích ai thì cứ việc.” “Không đời nào!” – Lục Hoài Xuyên quăng lại một câu, sầm mặt đập cửa bỏ đi.
Anh ta biến mất. Nhắn tin không trả lời, gọi điện cũng không nghe máy, thậm chí không đến công ty.
Tôi thật không ngờ ta lại trẻ con đến .
Nhưng công việc vẫn phải tiếp tục. Nhân viên không liên lạc với ta, tất cả đều tìm đến tôi.
“Chị Phàm Tinh ơi, dự án này lẽ ra đã phải chốt từ hôm kia, bên tổng Lục thì…”
Tôi nhận lấy tài liệu: “Để chị theo sát phần này.”
Bạn thấy sao?