Tôi là người đứng đầu doanh số của công ty, mà tiền thưởng dự án chỉ nhận 128 tệ.
Trong khi đó, một đồng nghiệp cả ngày chẳng gì lại nhận 300.000 tệ.
Tức giận, tôi chạy thẳng tới chất vấn tổng giám đốc.
Tại sao thành tích của tôi lại tính sang tên người khác?
Tổng giám đốc nhướng mày:
“Tiểu Tô à, bộ phận chúng ta là một gia đình lớn, sao phải so đo mấy chuyện đó?”
“Thế này đi, nếu em có thể giao dự án bên công ty A cho Linh Linh xử lý…”
“Thì tôi sẽ bù lại tiền thưởng cho em, thế nào?”
Ai cũng biết dự án với công ty A liên quan trực tiếp đến việc công ty lên sàn.
Nếu thành công sẽ thưởng 1 triệu tệ.
Nếu thất bại, công ty sản.
Tôi dứt khoát đồng ý.
Bởi không ai biết, chủ tịch công ty A… chính là ba tôi.
Dự án này thành hay bại, đều do tôi quyết định.
1
“Anh Khiết, thưởng bao nhiêu ?”
“Ảnh chắc chắn nhiều hơn tụi mình rồi, người ta là quán quân doanh số mà.”
“Đúng đó, nhân viên bình thường như tụi mình còn mười mấy hai chục ngàn, Khiết chắc ít nhất cũng ba chục.”
Từ lúc nhận tin nhắn báo tiền thưởng đã vào tài khoản, cả phòng ban rôm rả hẳn lên.
Mọi người thi nhau bàn tán xem ai nhận nhiều hơn.
Với tư cách là người có thành tích cao nhất năm, đương nhiên ai cũng nghĩ tôi là người nhận thưởng cao nhất.
Dù gì tôi cũng là người mang về gần một nửa số đơn hàng của cả công ty năm nay.
Nhưng khi con số “128 tệ” trong tin nhắn, tôi vẫn không dám tin vào mắt mình.
“Cũng tạm tạm như nhau thôi.”
Tôi gượng, lách ra khỏi đám đông rồi đi thẳng đến phòng nhân sự.
“Chị Trần, chị giúp em xem thử, có phải tiền thưởng bị phát nhầm không ạ?”
Chị Trần ở phòng nhân sự lễ phép bảo tôi chờ một chút, chị sẽ kiểm tra chi tiết cho.
“Anh Khiết, cả năm nay không có thành tích gì sao?” – chị Trần ngạc nhiên hỏi.
“Sao có thể ? Em là người đứng đầu doanh số mà!”
“Đây, tự xem đi.”
Trên màn hình, cột thành tích của tôi hiện đúng một chữ “0”.
Tôi không cam tâm, liên tục mới trang mấy lần, chỉ mong máy bị đơ.
“Chị Trần, chị có thể cho em xem thành tích của mấy người khác trong phòng không?”
Tôi càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn, sao tự nhiên thành tích của tôi lại biến mất?
Cuối cùng tôi cũng phát hiện ra vấn đề.
Toàn bộ khách hàng của tôi… đều bị ghi tên dưới danh nghĩa Bàng Linh Linh.
“Chị Trần, bảng thành tích này là do Giám đốc Chu bên em báo lên phải không ạ?”
“Đúng rồi, vì liên quan đến tiền thưởng nên các trưởng phòng đều phải đích thân báo cáo.”
“Bên nhân sự bọn chị chỉ theo số liệu mà họ gửi thôi.”
Đến đây thì tôi đã đoán ra mọi chuyện.
Cảm ơn chị Trần xong, tôi rời khỏi phòng nhân sự.
Đinh đinh—
Là tin nhắn WeChat từ Bàng Linh Linh.
“Anh ơi, tối nay em mời ăn một bữa thật to!”
“Nhờ có giúp, em đã chính thức ký hợp đồng chính thức rồi nè!”
Kèm theo đó là hai sticker hình tung hoa và tạo dáng trái tim.
Chỉ cần tưởng tượng thôi, tôi cũng hình dung ra khuôn mặt tươi như hoa của ta sau màn hình.
Tôi không trả lời.
Quay người, gõ cửa bước vào phòng Tổng giám đốc bộ phận.
2
“Giám đốc Chu, lúc trước chuyển thành tích sang cho Bàng Linh Linh để giúp ta ký hợp đồng chính thức, đâu có sẽ chuyển luôn tiền thưởng cho ta đúng không?”
Tôi đi thẳng vào vấn đề.
“Ây da, Tiểu Tô, em đừng kích như .”
Vừa thấy tôi, Giám đốc Chu đã biết tôi đến vì chuyện gì.
“Lúc trước em bảo chuyển thành tích sang cho ta, cũng chỉ là để đối phó với phòng nhân sự, có số liệu thì ta mới ký chính thức, chứ không thật sự tính toàn bộ thành tích cho ta đâu mà.”
Tôi nhớ rất rõ những lời mà Giám đốc Chu đã lúc đó.
“Ồ, à? Sao tôi không nhớ gì hết .”
Người đàn ông trước mặt mang bộ dạng kiểu “ gì tôi nào?”.
Nhìn cái thái độ đó, cơn giận trong tôi lập tức bùng lên.
“Vậy ý là, rõ ràng biết chuyện này ảnh hưởng đến tiền thưởng dự án của tôi, mà vẫn cố lừa tôi?”
Sắc mặt Giám đốc Chu lập tức nghiêm lại.
“Tiểu Tô, bộ phận chúng ta là một gia đình lớn, em tính toán chi li gì?”
“Em là tiền bối, năng lực kinh doanh lại mạnh, giúp đỡ đồng nghiệp mới là chuyện đương nhiên.”
“Huống hồ gì em với Linh Linh đâu phải người xa lạ, là thân với nhau mà, chẳng lẽ không nên giúp đỡ ấy à?”
Tôi lạnh. Đúng là đẩy trách nhiệm thì giỏi thật.
“Giúp là giúp kiểu gì? Khách hàng do tôi cực khổ tìm về, lại phải không công nhường cho người khác?”
“Anh là lãnh đạo bộ phận, ra cái chuyện này, không sợ tôi tố cáo à?”
Có vẻ Giám đốc Chu chưa từng thấy tôi nổi giận kiểu này, thật sự bị tôi dọa sợ.
Dù sao trong mắt ta, tôi luôn là kiểu người cần cù việc, ngoan ngoãn chịu đựng.
Không ngờ đến cả “trâu ngựa” cũng có ngày nổi đóa.
Chưa kể, tiếng tăm của Giám đốc Chu trong công ty vốn dĩ chẳng tốt đẹp gì.
Năng lực hạn chế, lại không lãnh đạo cấp trên coi trọng.
Năm ngoái nếu không nhờ tôi gánh chỉ tiêu doanh số cho ta, có khi đã bị cho nghỉ việc từ lâu.
Có lẽ ta cũng biết không thể đắc tội với tôi, nên vội vàng đổi giọng:
“Tiểu Tô, em đừng giận, sẽ không để em thiệt thòi đâu.”
“Tuần sau công ty bình chọn nhân viên xuất sắc, sẽ để em đứng tên.”
“Tiền thưởng cũng hai ngàn tệ đó, không ít đâu.”
Hai ngàn tệ?! Không ít?!
So với 128 tệ tôi nhận thì đúng là nhiều hơn đấy.
Nhưng so với số tiền 300.000 tệ tôi đáng ra phải nhận, đúng là cách biệt một trời một vực!
Bạn thấy sao?