Ở nhà thân, tôi trần như nhộng chạy nhảy và bị trai của cậu ấy bắt gặp.
“Xin lỗi.”
Chưa kịp để tôi phản ứng, người đứng ở cửa đã quay đi thật nhanh và đóng cửa lại.
Tôi đứng đơ tại chỗ, trong đầu chỉ toàn gương mặt đẹp trai quen thuộc vừa xuất hiện.
Chiếc máy sấy tôi đang cầm micro vẫn còn “rè rè” phát ra âm thanh.
1
Khi thân tôi, Giang Tình, bước vào phòng, tôi đã mặc đồ đàng hoàng và ngồi trên giường.
Tôi nhíu mày trông như đang suy tư mà không lên cậu ấy, đầu óc vẫn còn rối bời.
“Lạ ghê, hồi nãy tớ tự nhiên lắp, lên đây mà không lấy thứ ổng cần, lại còn bắt tớ phải chạy đi lấy, Niệm Niệm, cậu biết tại sao không?”
Giang Tình vừa lẩm bẩm vừa đầy vẻ khó hiểu đi về phía kệ sách của cậu ấy.
Lời của Giang Tình giúp đầu óc tôi tạm tỉnh táo lại đôi chút.
Cảnh tượng lúc nãy từ từ hiện lên.
Tôi đang cầm máy sấy, giả vờ mình là Chun Song Yi, vì quá phấn khích nên còn nhảy múa điên cuồng không mặc gì theo phong cách nhảy nude “locking.”
“Xin lỗi.”
Giọng trầm thấp, có chút hoảng loạn của Giang Phụng vẫn văng vẳng bên tai.
Hai mắt tôi tối sầm lại, muốn đập đầu vào tường ngay tại chỗ cho xong.
“Giang Tình, cậu có biết cái máy sấy trong phòng tắm nhà cậu bị hỏng không?”
Tôi chán nản hỏi cậu ấy, Giang Tình cầm quyển sách y khoa trên tay, tiến lại gần tôi.
“À, quên với cậu, sao ? Đây còn cái khác mà?”
Nó chỉ vào “công cụ án” bên cạnh và tôi.
Tôi không nên lời.
Ừ thì có cái khác thật, cậu ấy có biết vừa xảy ra chuyện kinh khủng gì không?
“Vậy sao cậu tự nhiên lại đến đây?”
Tôi vừa khóc dở mếu dở vừa hỏi tiếp.
Từ khi lên đại học năm tư, Giang Tình đã dọn ra ở riêng, đây là lần đầu tiên tôi gặp trai cậu ấy ở nhà cậu ấy.
Giang Tình giơ quyển sách trước mặt lên.
“Anh ấy qua lấy sách, cậu với tớ không phải cũng khá thân sao? Vậy nên tớ bảo ấy lên thẳng luôn, thế thôi, tớ đi đưa sách cho ấy đây.”
Nói rồi, cậu ấy bước ra khỏi phòng với vẻ mặt ngây ngô.
Tôi tuyên bố, Giang Tình chính là “kẻ thù đội lốt thân.”
Bạn thân gì mà nhau chứ, hu hu…
Giờ phải sao đây?
Tôi úp mặt vào chăn, cảm giác xấu hổ dần dần nhấn chìm tôi, không dám ngẩng đầu lên nữa.
2
Là sinh viên năm cuối ngành y, vừa chạm tháng 5 là tôi sẽ trường sắp xếp đến thực tập tại bệnh viện trung tâm.
Còn Giang Phụng chính là “bàn tay vàng” nổi tiếng của khoa ngoại tại bệnh viện này.
Tỷ lệ thành công trong các ca phẫu thuật của ấy luôn đạt 100%.
Một người vừa tài giỏi vừa đẹp trai, hàng năm số người xếp hàng chờ khám ấy có thể kéo dài cả tỉnh.
Tôi từ nhỏ đã coi ấy là hình mẫu lý tưởng, nên trước đây rất háo hức chờ đến ngày thực tập.
Nhưng bây giờ, sau “sự cố Chun Song Yi,” tôi đã né ấy suốt một tháng nay.
Thậm chí còn không dám gặp cả Giang Tình.
Sau những lần bị giáo viên từ chối cầu đổi bệnh viện thực tập, cuối cùng tôi đành phải thỏa hiệp.
Trong mắt bác sĩ thì không có sự phân biệt nam nữ.
Giang Phụng mỗi ngày phải biết bao nhiêu ca phẫu thuật, số người ấy thấy không mặc đồ có mà hàng trăm, nếu không là hàng ngàn.
Tôi sợ gì chứ, chắc chắn ấy đã quên mất rồi.
Đúng, ấy chắc chắn quên rồi.
Với suy nghĩ lạc quan này, tôi đến thực tập tại bệnh viện trung tâm.
Và thật trùng hợp, giáo viên chỉ định hướng dẫn tôi chính là Giang Phụng.
Tôi không biết nên vui hay buồn nữa.
Trưởng khoa tươi chúc mừng tôi: “Bạn Tống Niệm Niệm, năm nay bác sĩ Giang lệ nhận học trò mà lại may mắn chọn, nhớ học hỏi thật tốt nhé.”
Các thực tập sinh khác đều tôi với ánh mắt vừa ghen tị vừa buồn bã, nhất là mấy nữ đến đây chỉ vì Giang Phụng.
Nghe những lời đó, tôi không khỏi cảm thấy lâng lâng.
Cảm giác hạnh phúc tạm thời lấn át sự xấu hổ trong lòng.
Theo chỉ dẫn của trưởng khoa, tôi tìm đến văn phòng của Giang Phụng.
Cửa không đóng chặt, vừa gõ nhẹ là cửa tự mở ra, tôi ôm tài liệu trên tay, tò mò vào bên trong.
Không có ai, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Bên cạnh bàn việc của Giang Phụng đã chừa sẵn một khoảng trống nhỏ, còn đặt một chiếc ghế có vẻ thấp hơn so với chiều cao của ấy.
Chắc hẳn ghế này chuẩn bị cho tôi rồi.
Tôi tiến lại gần và thấy trên ghế có một chiếc đệm ngồi màu hồng, cảm giác ngọt ngào len lỏi trong lòng.
Tôi ngốc nghếch ngồi xuống, phấn khích đến mức xoay ghế hai vòng, còn bắt chéo chân đầy khoe khoang.
“Khụ khụ.”
Tiếng ho của một người phụ nữ khiến tôi giật mình, ngã khỏi ghế.
Phản ứng đầu tiên là nghĩ tôi đã đi nhầm phòng.
“Xin lỗi!”
Tôi nhanh chóng đứng dậy, ôm tài liệu vừa để lên bàn vào lòng và định quay ra cửa.
Ngẩng đầu lên thì thấy Giang Phụng đang đứng đó.
Tôi đơ người tại chỗ.
Ánh mắt của ấy vẫn dừng trên người tôi, đôi môi phảng phất một nụ chưa tan.
Bên cạnh ấy là người phụ nữ vừa ho, một bác sĩ nữ với mái tóc xoăn lớn, mặc áo blouse trắng.
Cô ấy tươi quay sang Giang Phụng, ánh mắt có phần e thẹn.
“Sao cậu lại giao cho một thực tập sinh xinh thế này nhỉ? Đổi với tôi đi, cậu biết tôi thích người đẹp mà.”
Ánh mắt Giang Phụng rời khỏi mình, biểu cảm trở nên lạnh nhạt, từ chối ấy với giọng điềm tĩnh:
“Cậu có thể tìm trưởng khoa đổi người khác.
“Cô ấy là của tôi.”
Oh hoo hoo.
“Em là của .”
Chỉ một câu đơn giản khiến tôi mơ màng suy nghĩ lung tung.
Nữ bác sĩ đứng hình, định gì đó lại bị Giang Phụng cắt lời:
“Lần sau nhớ gõ cửa, đừng người ta sợ.”
Câu này hàm ý như bảo ấy ra ngoài, khiến nữ bác sĩ đành ngượng ngùng rời đi.
3
Từ nãy đến giờ, tôi đứng bên cạnh chiếc ghế với cái đệm màu hồng, chưa câu nào, cảm giác hơi căng thẳng.
Mặc dù trước đó đã tự thuyết phục bản thân, ai mà biết ấy có thật sự quên chuyện tối đó hay không.
Nghĩ đến nét mặt của nữ bác sĩ lúc nãy, vừa hồi hộp tôi vừa nghĩ, đúng là ngoài bệnh nhân, đồng nghiệp cũng hâm mộ ấy không kém.
Giang Phụng nhẹ nhàng đóng cửa lại, khi quay lại, gương mặt ấy có phần dịu dàng hơn.
“Đệm ngồi có thoải mái không?”
Anh ấy cởi áo blouse trắng, treo lên giá, để lộ chiếc áo sơ mi bên trong, ôm lấy eo và hông đầy thu hút trước mắt tôi.
Tôi nuốt khan, mắt vô thức dán chặt vào đôi hông nổi bật của ấy.
“Khá… thoải mái.”
Giang Phụng quay lại, tôi vội dời ánh .
Bạn thấy sao?