Người Đẹp Điên Rồi – Chương 8

Bà Vương ngồi lên người Ngô Đông: "Thế ông có nhớ tôi không? Tôi là cha ông, mau gọi cha đi!"

 

Ngô Đông nghiến chặt răng.

 

Chát Chát Chát...

 

Bà Vương lại tát Ngô Đông mười mấy cái bạt tai.

 

Thậm chí còn tát cả răng giả của ông ta bay ra ngoài.

 

"Gọi tôi là gì nào? Ông gọi tôi là gì nào?"

 

Ngô Đông thở hổn hển, trông như sắp c h ế t: "Cha."

 

Động tĩnh lớn như cuối cùng cũng khiến nhân viên trên tàu điện ngầm ý.

 

Nhân viên đã báo cảnh sát...

 

Ngô Đông tức giận: "Con đàn bà điên này, chờ vào tù đi!"

 

Bà Vương chẳng hề sợ hãi: "Tôi có buff vô địch! Buff 80 tuổi + buff bệnh tâm thần."

 

Vương Nhị Phi nhanh chóng đưa bệnh án của bà Vương ra.

 

Không biết ai là người đầu tiên lên, sau đó tiếng sảng khoái vang lên khắp toa tàu.

 

Thậm chí còn có người vỗ tay.

 

Xem ra mọi người đều bị bệnh không nhẹ.

 

Cuối cùng, chúng tôi cùng nhau đến đồn cảnh sát.

 

22.

Viên cảnh sát trẻ tiếp nhận vụ việc hiển nhiên không xa lạ gì với Ngô Đông đây là lần đầu tiên ta thấy Ngô Đông bị đánh thành đầu heo như .

 

Trông tâm trạng ta có vẻ khá tốt.

 

Nhưng khi thẩm vấn Ngô Đông, ta lại vô cùng nghiêm khắc.

 

"Ông sao ? Tại sao lại sàm sỡ người khác trên tàu điện ngầm?"

 

Ngô Đông khóc lóc : "Tôi thực sự không cố ý đâu... Tôi chỉ vô chạm vào ấy thôi."

 

Ông ta đổi giọng, chỉ tay về phía bà Vương: "Nhưng bà điên này không phân biệt phải trái đã tát tôi mấy chục cái."

 

Khi viên cảnh sát về phía bà Vương, bà Vương đột nhiên trở nên vô hồn, miệng bắt đầu lẩm bẩm.

 

Trình độ diễn xuất này, quả không hổ danh là quán quân của khoa lão niên bệnh viện tâm thần Thanh Châu.

 

Vương Nhị Phi lấy ra một cuốn bệnh án dày cộp trong ngực, trải ra trước mặt viên cảnh sát trẻ.

 

"Cảnh sát, bà tôi bị bệnh tâm thần mấy chục năm rồi. Hôm nay thấy ông lão này cầu cứu trên tàu điện ngầm, bà ấy tưởng mình đang cứu ông lão này!"

 

Ngô Đông đập bàn giận dữ: "Anh ta bậy! Họ cố ý!"

 

"Bây giờ tim tôi khó chịu quá, tôi phải đi khám. Tôi phải nhập viện!"

 

23.

Vương Nhị Phi gật đầu lia lịa: "Vậy ông mau đi nhập viện đi, chúng ta giải tán thôi!"

 

Ngô Đông nghe xong vội vàng nhảy dựng lên: "Không ai đi, phải trả tiền viện phí cho tôi!"

 

Bà Vương nghe thì : "Tiền viện phí là gì? Ăn không?"

 

Vương Nhị Phi cũng : "Bà tôi không có nhà, không có xe, không có tiền tiết kiệm cũm không có tiền mặt."

 

"Bà ấy còn là một bà lão 80 tuổi bị bệnh tâm thần 30 năm, ông bảo bà ấy trả tiền viện phí cho ông thế nào?"

 

Ngô Đông ôm ngực, chỉ tay vào Vương Nhị Phi: "Vậy thì phải trả!"

 

Vương Nhị Phi xòe hai tay ra: "Này, đừng tôi khỏe mạnh thế này, thật ra tôi cũng bị bệnh tâm thần đấy!"

 

"Hay là tôi cho ông một lời khuyên nhé, ông có thể đi bệnh viện chữa bệnh trước, rồi quay lại khởi tố tôi và bà tôi!"

 

"Nhưng chúng tôi thực sự không có gì đáng giá để thi hành án đâu... Tôi khuyên ông đừng phí tiền luật sư."

 

Ngô Đông trợn mắt, suýt nữa thì ngất đi: "Anh... ... không phải là đang vô lại sao!"

 

Ông ta tủi thân cảnh sát: "Cảnh sát Lý, xem hai người này kìa! Chắc chắn là họ đang giả vờ bị bệnh tâm thần!"

 

Cảnh sát Lý gõ gõ vào mặt bàn: "Dù trông ta không thành vấn đề theo giấy tờ thì ta đúng là bị tâm thần."

 

"Nếu ông nghi ngờ họ giả bệnh thì ông có thể theo thủ tục pháp lý để cầu giám định. Nếu ông không khỏe thì hãy nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra! Đừng trì hoãn việc điều trị."

 

Ngô Đông đặt hy vọng cuối cùng vào tôi, trong mắt ông ta lóe lên tia hy vọng.

 

"Cô là của hai bệnh nhân tâm thần này sao? Cô không bị bệnh tâm thần luôn đấy chứ?"

 

Tôi vô cùng kinh ngạc: "Tôi đã ẩn thân rồi mà ông vẫn thấy tôi sao?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...