Người Đẹp Điên Rồi – Chương 5

3.

Chị tôi đón ba chúng tôi vào nhà.

 

Trên sàn phòng khách đặt rất nhiều thùng đang trong quá trình đóng gói.

 

Tôi những chiếc thùng trên sàn: "Chị ơi, chị định chuyển nhà à?"

 

"Ừ."

 

"Chị ơi, chuyển nhà là chuyện lớn như , sao Chu Vũ Trình không đến giúp chị?"

 

Chu Vũ Trình là trai của chị tôi.

 

Vẻ mặt chị tôi lại tối đi vài phần: "Mấy ngày nay... chị và ấy xảy ra chút mâu thuẫn, ấy đã chia tay với chị."

 

Gã đàn ông khốn nạn... chắc chắn là vì chuyện chị tôi bị xâm ầm ĩ trên mạng, không dám đối mặt.

 

Ngay từ đầu khi chị tôi ở bên ta, tôi đã thấy ta rất đáng ghét.

 

Đi khắp nơi khoe khoang mình là công tử nhà giàu mọi khoản chi tiêu đều bắt chị tôi trả tiền.

 

Một người bị bệnh tâm thần như tôi còn ra Chu Vũ Trình không phải là người tốt chị tôi lại không ra!

 

Cho nên mới , thà bị bệnh tâm thần còn hơn bị mờ mắt!

 

Bây giờ chị tôi bị tổn thương lớn như , ta không những không ở bên cạnh an ủi chị, ngược lại còn chia tay.

 

Lại muốn g i ế t người rồi, không, là g i ế t gà rồi!

 

14.

Không hiểu sao, hôm nay đầu óc tôi như thay mới, thông minh hơn nhiều!

 

Tôi đột nhiên nhớ ra Chu Vũ Trình còn từng vay tiền chị tôi.

 

Lừa chị tôi thì lừa tiền thì không !

 

Tôi vội hỏi: "Anh ta đã vay chị 100.00, đã trả lại chị chưa?"

 

100.000 tiền này là toàn bộ tiền tiết kiệm trong mười mấy năm đi của chị tôi!

 

Chị tôi đờ đẫn lắc đầu: "Anh ta tạm thời không có, phải vài năm nữa mới trả cho chị."

 

Tôi liếc Vương Nhị Phi, Vương Nhị Phi hiểu ý gật đầu.

 

Anh ấy móc ra một cuốn sổ nhỏ, ghi tên Chu Vũ Trình vào.

 

Viết tên mấy con gà vào chung một chỗ, rồi g i ế t chung cho vui!

 

Hihi!

 

15.

Sáng hôm sau, đội báo thù tâm thần của chúng tôi quyết định đưa chị đi trước.

 

Bởi vì video của chị tôi hiện đang lan truyền khắp mạng, mặc dù phần lớn người xem vẫn rất công bằng luôn có một số người bị bệnh tâm thần còn nặng hơn cả bệnh nhân tâm thần để lại bình luận khắp nơi.

 

"Chắc chắn là do hành vi của này không đứng đắn từ trước mới tạo cơ hội cho lão già háo sắc 82 tuổi đó."

 

"Cố đăng lên để câu view thôi!"

 

Tôi không muốn chị tôi tiếp tục bị tấn công trong cuộc sống thực, tôi phải bảo vệ chị.

 

Đợi một lúc, cuối cùng thang máy cũng dừng ở tầng 28, bên trong đã có mấy người đứng.

 

Cửa vừa mở, mấy ánh mắt không mấy thiện cảm đã về phía chị tôi.

 

Chị tôi hoảng hốt cúi đầu, kéo mũ bóng chày xuống thấp, kéo khẩu trang lên cao.

 

Được lắm, sắp biến khẩu trang thành bịt mắt rồi!

 

Tôi nắm chặt tay chị: "Đừng sợ, chị."

 

Vương Nhị Phi và bà Vương đứng sau chúng tôi, như một bức tường, ngăn cách những ánh mắt không thiện cảm trong thang máy.

 

Theo thang máy đi xuống, cơ thể cứng đờ của chị tôi cũng dần thả lỏng.

 

Nhưng không hiểu sao có một số bà già cứ thích hoại cuộc sống yên bình của người khác.

 

"Bây giờ mấy ở tỉnh lẻ đúng là không biết xấu hổ! Nghe để không phải trả tiền nhà, còn quay video dọa nạt người khác cơ!"

 

"Thật là không biết xấu hổ! Nhà chúng tôi quen biết lão ở tầng trên bao nhiêu năm rồi! Lão đối xử với vợ lão tốt lắm! Không thể mấy chuyện như thế !"

 

Tôi quay đầu , trong góc thang máy, hai bà lão khoảng 60 tuổi đang chuyện ầm ĩ.

 

Eo ơi! Sáng sớm đã phải phát bệnh, mệt mỏi thật!

 

Bà Vương thở dài, có vẻ cũng phiền não như tôi.

 

"Sáng sớm thế này, sao cứ bắt tôi phải việc!"

 

Bà vỗ vai tôi: "Tiểu Dị à, bà già rồi, để bà ra tay trước. Kính lão đắc thọ!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...