Người Đẹp Điên Rồi – Chương 13

Ngoại truyện 1:

 

Tầng cao nhất của bệnh viện.

 

Trong phòng việc của viện trưởng có  một người đàn ông cao lớn đang đứng, khuôn mặt như đẽo bằng dao. Khuôn mặt u ám, đôi mắt đen còn lóe lên vẻ lạnh lùng, khiến người ta rùng mình.

 

"Ông cái gì?"

 

Viện trưởng sờ mồ hôi trên trán, đáp: "Tổng giám đốc Chu, phu nhân bị kích thích quá lớn nên bị bệnh tâm thần rồi."

 

"Hiện tại phu nhân không phải là người có năng lực hành vi dân sự hoàn toàn, khi còn sống không thể hiến tặng nội tạng."

 

Chu Sính gõ gõ bàn: "Cô ấy thực sự bị bệnh tâm thần sao?"

 

Viện trưởng gật đầu: "Chúng tôi đã tiến hành rất nhiều kiểm tra và xét nghiệm, cũng tìm bác sĩ có thẩm quyền nhất cả nước đến hội chẩn, kết quả đều cho thấy phu nhân mắc bệnh tâm thần."

 

Leng keng leng keng...

 

Điện thoại của Chu Sính reo, là vệ sĩ số 1.

 

"Tổng giám đốc, không ổn rồi! Phu nhân đã xước xe của người ta!"

 

Chu Sính nhướng mày, như không : "Xước thì xước, đền cho người ta là , Chu Sính tôi tiền nhiều như nước."

 

"Tổng giám đốc, phu nhân đã xước 100 chiếc Rolls-Royce, 100 chiếc Bentley, 100 chiếc Lamborghini, 100 chiếc..."

 

Vệ sĩ chưa kịp báo cáo hết, Chu Sính đã nhận tin nhắn của ngân hàng gửi đến.

 

"Ngài Chu kính mến, chúc ngài buổi chiều tốt lành! Thẻ đen số đuôi 8888 của ngài tại Ngân hàng Thụy Sĩ đã chi tiêu 10 tỷ nhân dân tệ."

 

Khuôn mặt Chu Sính không đổi, chỉ có giọng có phần nghiến răng nghiến lợi:

 

"Mười tỷ thôi mà..."

 

Mười phút sau.

 

Leng keng leng keng...

 

Là vệ sĩ số 2 gọi điện tới.

 

"Tổng giám đốc, phu nhân lại đến Hội Chữ thập đỏ quyên góp rồi ạ."

 

Chu Sính buông chân đang bắt chéo xuống, ngồi thẳng người dậy.

 

"Quyên góp bao nhiêu?"

 

Vệ sĩ số 2 cẩn thận hỏi: "Ngài còn bao nhiêu tiền trong thẻ ạ?"

 

Chu Sính mỉa: "100 tỷ!"

 

Vệ sĩ số 2: "Phu nhân đã quyên 200 tỷ, còn viết thêm 100 tỷ giấy nợ."

 

"Rầm" một tiếng, điện thoại của Chu Sính bị đập vỡ tan tành.

 

Ngoại truyện 2:

 

Chu Sính lái chiếc siêu xe trị giá hàng chục triệu, phóng nhanh trên đường đèo.

 

Hôm nay chắc chắn phải bắt người phụ nữ không biết trời cao đất rộng kia, cho một bài học nhớ đời.

 

Vì đi quá vội, không mang theo 88 vệ sĩ.

 

"Ầm" một tiếng nổ lớn, chiếc Bugatti Veyron của Chu Sính bị một chiếc xe thương vụ màu đen lao từ đường nhánh ra đâm lật.

 

Sau đó, từ chiếc xe thương vụ màu đen bước xuống mấy người mặc đồ đen, bắt Chu Sính đang bất tỉnh ném vào trong xe thương vụ, rồi phóng đi.

 

Còn tôi, sau khi uống một ngụm nước suối do vệ sĩ đưa, cũng ngất đi.

 

Lần nữa tỉnh lại, tôi đã ngồi trên boong tàu du lịch.

 

Chu Sính bị trói chặt, quỳ đối diện tôi.

 

Một giọng cuồng nhiệt và điên cuồng vang lên sau lưng tôi: "Chị, em đã rồi, dù thế nào em cũng sẽ có chị!"

 

Tôi về phía người vừa , một thiếu niên gầy gò đang tôi bằng ánh mắt ngây thơ.

 

Hóa ra là người hâm mộ của tôi trong sách, nam phụ si bệnh kiều Thì Vũ.

 

Trước kia trong sách, Thì Vũ cũng từng cố bắt cóc Chu Sính. Nhưng đã bị 88 vệ sĩ của Chu Sính phản công g i ế t c h ế t.

 

Lần này vì tôi, mà hắn lại thành công.

 

Khuôn mặt bệnh hoạn của Thì Vũ tôi, như đang một món đồ chơi mà hắn thích.

 

"Chị, hôn em."

 

Lúc này, đôi mắt của Chu Sính đang quỳ trên boong tàu như muốn phun ra lửa!

 

Nhưng miệng bị nhét thứ gì đó, chỉ có thể tức giận bất lực.

 

Thì Vũ liếm con dao sắc nhọn trên tay: "Chị, nếu chị không hôn em, em sẽ chặt ngón tay của Chu Sính."

 

Sao còn điên hơn cả tôi thế? Tôi không cho phép!

 

Tôi đột ngột giật lấy con dao găm của Thì Vũ, trên đó còn dính nước bọt sáng bóng của hắn.

 

"Ọe..."

 

Khuôn mặt Thì Vũ thoáng chút bối rối.

 

Tôi đi đến bên cạnh Chu Sính, ngồi xổm xuống, nhanh chóng dùng ngón trỏ chỉ vào mười ngón tay của Chu Sính.

 

"Điểm binh điểm tướng, chỉ vào ai, ai sẽ lên."

 

Ồ, hóa ra là ngón cái!

 

"Rắc" một tiếng, ngón cái của Chu Sính bị tôi chặt đứt.

 

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều há hốc mồm.

 

Dù sao thì tôi trước đây chính là người Chu Sính đến mức sẵn sàng móc gan móc thận vì ta. Đừng đến việc chặt ngón tay của ta, ngay cả một sợi tóc của ta, tôi cũng sẽ nhặt lên và trân trọng cất giữ.

 

Khuôn mặt Chu Sính đau đến biến dạng, mồ hôi, nước mắt, nước mũi cùng nhau chảy xuống.

 

"Ọe..."

 

Tôi sờ mặt Chu Sính: "Everything will be OK."

 

Sau đó, trong ánh mắt tuyệt vọng của Chu Sính, tôi lại bắt đầu điểm binh điểm tướng.

 

Vẻ điên cuồng của tôi khiến Chu Sính sợ c h ế t khiếp.

 

Anh ta liều mạng hất tung hai vệ sĩ đang đè lên mình: "vèo" một cái nhảy xuống biển.

 

Chỉ còn lại tôi và Thì Vũ cùng một đám bảo vệ nhau ngơ ngác.

 

Vài ngày sau, tôi đã thuận lợi thừa kế toàn bộ di sản của Chu Sính.

 

Còn Chu Sính thì đang ở trên một hòn đảo không tên nào đó, bị 88 vệ sĩ canh giữ.

 

"Hết truyện."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...