Tôi nghĩ ngợi rồi gật đầu:
“Cũng .”
Dù sao cũng tiết kiệm thời gian, ai khám cũng như nhau.
Lấy số xong, tôi vừa định tìm chỗ ngồi thì lễ tân bỗng cúi thấp người, ra hiệu tôi ghé lại.
Tôi bước đến.
“Là sao?”
Tôi ngơ ngác:
“Hả?”
“Cô là ‘ rơi lệ trong đêm’ phải không?”
Tôi: “???” B a p ca i d nag yneu
Tôi ấy đầy hoài nghi:
“Ý chị là sao?”
Thấy tôi không hiểu, ấy lộ vẻ thất vọng:
“Ồ, không phải à? Vậy còn có thể là ai chứ?”
“À mà đúng rồi, đã lấy số của bác sĩ Thẩm, chắc không phải rồi.”
Tôi: “……”
Xin chị đừng chuyện kiểu ẩn ý thế này nữa có không?
Và kể cả nếu là tôi, thì sao chứ?
Tôi chỉ đưa mèo đi khám thôi mà, chẳng lẽ còn phải giữ trinh tiết mạng nữa sao?
Lễ tân hạ giọng, dáng vẻ bí ẩn:
“Là thế này, để tôi kể nghe…”
Tôi lập tức dựng tai lên nghe, không muốn bỏ lỡ bất kỳ tin tức hóng hớt nào.
“Khoảng hơn một tháng trước, vào giữa đêm, bác sĩ Lâm bỗng nhiên nhắn trong nhóm chat nhỏ của chúng tôi: Tại sao thấy một khóc, lại cảm thấy đau lòng nhỉ?'”
Tôi hỏi: “Rồi sao?”
“Trời ơi, ngốc thế! Đương nhiên là lòng rồi!”
Tim tôi lại lạnh thêm một chút.
Nhớ lại lúc mới quen, Lâm Dư An từng ta đã có người trong lòng.
Lúc đó tôi nghĩ ta chỉ chơi.
Nhưng bây giờ nghe chuyện này, chẳng lẽ người ta thích chính là hay khóc đó sao?
“Vậy à.”
Cũng hợp lý, tôi cũng thích những khóc đáng mà.
Nếu ta đã có người thích rồi, thì tôi có nên giữ khoảng cách không nhỉ?
Tôi ôm Tiểu Mi, tìm một chỗ ngồi, tự dưng thở dài một hơi.
Nhưng tôi có một điểm tốt – không bao giờ tự dằn vặt bản thân.
Rất nhanh, tôi lại nghĩ thông suốt.
Lâm Dư An đã thích người khác, thế mà vẫn ngày nào cũng nhắn tin với tôi.
Không biết xấu hổ là ta chứ không phải tôi!
Ngày nào cũng gạ gẫm tôi, rốt cuộc muốn gì đây? Đùa tôi chơi à?
Tôi lấy lại tinh thần, vừa đúng lúc đến lượt mình.
Tôi vác Tiểu Mi vào phòng khám của bác sĩ Thẩm.
Bác sĩ Thẩm cũng đẹp trai, dễ chịu ghê.
Con người đúng là không nên tự trói mình vào một cái cây mà!
Sau khi khám xong, tôi tươi hỏi:
“Em có thể thêm WeChat của không?”
Lễ tân từng gửi tôi số của ấy rồi, tôi chưa add.
Trước đây tôi nghĩ quen mỗi Lâm Dư An là đủ, giờ thấy không ổn rồi!
Bác sĩ Thẩm hơi ngẩn ra, cân nhắc một chút rồi hỏi lại:
“Anh nhớ em đấy… Em là chị trừu tượng… À không, của bác sĩ Lâm đúng không?”
Tôi: “……”
Hai tai tôi nghe rất rõ, ta gọi tôi là chị trừu tượng.
“Tôi đúng là quen bác sĩ Lâm.”
Nhưng liên quan gì đến chuyện tôi muốn thêm WeChat chứ?
Hay đây là một cách từ chối nhẹ nhàng?
Tôi thở dài, không khó người ta nữa:
“Thôi , không kết cũng .”
Anh ta như thở phào nhẹ nhõm, có vẻ vì tôi không ép uổng gì nên giọng điệu cũng thoải mái hơn hẳn.
Anh ta tò mò hỏi:
“Em thấy bác sĩ Lâm thế nào?”
Tôi: “?”
“Anh ấy thực ra khá ngây thơ trong chuyện cảm.”
Nói với tôi cái này gì?
“Vì thích người ta mà cũng cố gắng thay đổi bản thân nữa.”
Tôi cau mày.
“Ban đầu, đúng là ấy muốn dùng chiêu trừu tượng để đối phó với cuộc hẹn xem mắt do mẹ sắp đặt.”
Khoan đã… điều này nghĩa là sao?
“Nhưng mà…”
Ngay lúc sắp đến đoạn quan trọng, cửa bỗng bật mở.
Chưa thấy người, đã nghe thấy giọng trước:
“Có còn khăn lau khử trùng không? Tôi lấy…”
Lâm Dư An chợt khựng lại.
Anh ta tôi.
Tôi chớp mắt.
Anh ta lại sang Tiểu Mi, rồi bác sĩ Thẩm.
Cuối cùng, ánh mắt ta dừng trên người tôi, không rời đi nữa.
Rõ ràng chúng tôi chẳng có gì, tôi lại có cảm giác như bị bắt gian tại trận .
11
Anh ta trông có vẻ giận.
Lấy đồ xong, không chào hỏi, lập tức bỏ đi.
Tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Từ khi thích Lâm Dư An, tôi cứ như bị mắc chứng xấu hổ bất chợt.
Anh ta tôi thành ra thế này, có phải nên trả tôi chút phí tổn thất tinh thần không?
Bác sĩ Thẩm , nhún vai:
“Ghen đấy.”
Tôi:
“Ghen với ai? Anh ta thích à?”
Anh ta lập tức tái mặt:
“Em muốn chết hay tôi muốn chết đây?
Ở chốn dị tính luyến ái mà em thế này á?”
Tôi nhanh chóng sửa lời:
“Xin lỗi. Vậy là ấy thích tôi à?”
“Rõ ràng như thế mà em còn không ra?”
Có lẽ tôi cũng ra rồi… chính đương sự lại phủ nhận mà!
“Nhưng mà hồi đó ta trừu tượng đến thế mà em vẫn không chạy mất, hai người đúng là trời sinh một cặp.”
“Uổng công ta bỏ bao nhiêu thời gian nghiên cứu văn học trừu tượng với tôi.”
Hóa ra quân sư của ta là ông này à…
Khóe miệng tôi giật giật.
Nhưng biết từ miệng người khác rằng Lâm Dư An thích tôi, tôi vẫn có chút vui vẻ.
Tôi còn chưa kịp hỏi về chuyện “ rơi lệ trong đêm”, thì cửa lại mở ra.
Lâm Dư An đứng ở đó, ánh mắt đảo qua tôi và bác sĩ Thẩm:
“Khám xong rồi mà?”
Anh ta có vẻ bực bội.
Tôi vội vàng :
“Được rồi rồi, tôi về nhà đây.”
Tôi quay sang bác sĩ Thẩm, vẫy tay :
“Lần sau tôi lại đến tìm nhé.”
Quay đầu lại, thấy mặt Lâm Dư An đen sì.
Tôi tủm tỉm bước ra cửa.
Nhưng ngay khi tôi vừa đi ngang qua ta, ta đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
Anh ta kéo tôi vào một phòng nghỉ, lục lọi trong tủ, lôi ra một đống đồ ăn vặt và đồ uống, xếp trước mặt tôi.
Mặt dịu đi một chút, giọng cũng không còn gay gắt:
“Tôi còn khoảng một tiếng nữa mới xong việc.
“Em có thể đợi tôi một chút không?”
Tôi gật đầu.
Anh ta bỗng dưng đỏ mặt, tôi cũng thấy kỳ lạ theo.
Nhưng trong phòng nghỉ có điều hòa, có TV, có đồ ăn đồ uống, ngồi thêm một lúc cũng chẳng sao.
Tôi có linh cảm Lâm Dư An có chuyện muốn với tôi.
Tôi không ngại chờ đợi.
Nhưng nếu ta còn chơi trừu tượng với tôi nữa, thì tôi chỉ có thể :
“Muốn có đẹp rơi từ trên trời xuống à? Chúc mừng , tôi sắp nhảy lầu rồi đấy.”
Bị một người chơi tận hai lần, tôi đúng là đỉnh cao của ngu xuẩn.
Vì quá rảnh rỗi, tôi vừa vỗ về Tiểu Mi, vừa bóc snack ăn.
Bên ngoài chính là phòng khám của Lâm Dư An, cách âm không tốt lắm, vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng chuyện.
Lắng nghe giọng ta, tôi lần đầu tiên cảm thấy an tâm và đáng tin cậy.
Trải nghiệm này mới lạ đến mức tôi quất sạch cả bàn đồ ăn vặt.
Thời gian chờ đợi còn ngắn hơn một tiếng.
Vừa xong việc, ta đã cởi áo blouse, đi rửa tay sạch sẽ, bàn tay vẫn còn chút hơi ẩm.
Tôi bóc một gói thạch, chậm rãi mút từng miếng, chờ ta lên tiếng.
Tôi đã chủ nhiều lần rồi, bây giờ đến lượt ta.
“Em chờ nãy giờ, chắc chán lắm nhỉ?”
Tôi lắc đầu:
“Cũng không tệ.”
Thực ra tôi đang rất phấn khích, rất mong chờ!
Nhưng trên mặt không thể hiện gì, vẫn chăm ăn thạch.
Thế mà ta lại không gì.
Căn phòng chỉ còn lại tiếng tôi mút thạch lách tách.
Tôi chịu hết nổi:
“Nếu không có gì thì tôi về đây?”
“Đợi đã!”
Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, mặt lại đỏ lên:
“Tôi cần chuẩn bị tâm lý đã!”
Tôi không đợi nữa:
“Tôi chuẩn bị xong rồi đấy!”
“Nhưng tôi thì chưa!!!”
Anh ta “ưm a” vài tiếng, rồi lẩm bẩm:
“Đừng gấp thế… Tôi chưa từng chuyện này bao giờ…”
Anh ta đã đến mức này, nếu cuối cùng lại chẳng liên quan gì đến tỏ , tôi sẽ đào hố chôn sống ta ngay tại đây.
Tôi kiên nhẫn chờ 30 giây.
Đến giây thứ 31, tôi không nhịn nữa:
“Vậy tôi hỏi trước nhé?”
Anh ta gật đầu.
Tôi nghiêm túc hỏi:
“Anh thích tôi không?”
Lâm Dư An:
“……”
Sau đó, ta như một kẻ liều mạng, đưa tay bịt miệng tôi lại.
“Nghe tôi đã.”
Giọng ta bất đắc dĩ, lòng bàn tay hơi nóng.
“Miêu Lạc Tình.”
Hình như đây là lần đầu tiên ta gọi tên tôi nghiêm túc đến thế.
“Ban đầu, vì gia đình giục cưới quá dữ, tôi mới miễn cưỡng đi xem mắt.
“Lúc đó, tôi thực sự không nghĩ đến chuyện đương.
“Tôi vẫn luôn nghĩ rằng cả đời này sống với mèo cũng , có đời hay không không quan trọng.”
“Thế nên tôi chỉ định đối phó qua loa một chút, chỉ cần em không thích tôi, tôi có thể lấy đó cớ để bịt miệng những người suốt ngày giục cưới.”
Vậy nên, cái người “trong lòng đã có” hồi đó, thực chất chính là mấy con mèo nhỏ ta nuôi sao?
Nhớ lại dáng vẻ úp úp mở mở của lễ tân lần đầu tiên, lại nghĩ đến chuyện 80% bài đăng trên WeChat của ta đều là ảnh mèo, tôi bỗng nhiên ngộ ra chân tướng.
“Nhưng em lại giống như kiểu càng đánh càng hăng ấy, lần đầu tiên tôi gặp một như em.
“Lần trước em hỏi tôi có thích em không, tôi phủ nhận.
“Là vì tôi nghĩ tỏ nên là chuyện của tôi.”
“Nhưng mà, mỗi lần tôi hẹn em ra ngoài, em đều từ chối.”
“Lạc Lạc,” ta buông tay ra, tôi nghiêm túc, “Tôi…”
Anh ta hít sâu một hơi:
“Tôi thích em.
“Em đồng ý tôi không?”
Tôi cúi đầu tiếp tục ăn thạch, cố không trả lời.
Khi Lâm Dư An đỏ mặt, đôi mắt trong veo, giống như một nai nhỏ giữa rừng.
Bây giờ, ánh mắt ấy tràn đầy mong chờ và hồi hộp, dán chặt lên tôi.
Chọc ta đúng là rất vui.
Tôi thản nhiên liếm nhẹ cây thạch, đột nhiên thấy ta né ánh mắt đi chỗ khác.
“Tôi không cần em trả lời ngay đâu, em có thể từ từ suy nghĩ.”
Tôi vẫn không gì.
Nhìn chằm chằm môi ta.
Máu sắc quỷ nổi dậy.
Không chần chừ một giây, tôi nhanh như chớp vươn người lên, liếm một cái.
Anh ta bật ngửa, cả cổ và tai đều đỏ bừng.
Ngơ ngác tôi, như không tin nổi:
“Em…!”
Tôi cũng hoảng hốt, lập tức cụp mắt.
Xung đúng là quỷ dữ.
Nhưng mà, cả hai đều thích nhau rồi, hôn một cái cũng có sao đâu chứ?
Tôi cúi đầu cắn miếng thạch, “hí hí”:
“Ui, xin lỗi nha, đang hút thạch, tự dưng hút trúng môi luôn, thiệt là… ha ha…”
Tôi ngừng một lát, giở trò hỏi nhỏ:
“Làm lại lần nữa không?”
Anh ta càng đỏ mặt, cả người như bị thiêu đốt, bàn tay nóng rực.
Đột nhiên, ta nắm lấy mặt tôi, ép tôi đối diện với ta.
Tôi bất giác né tránh, ta lại không cho phép, mạnh mẽ giữ chặt, ánh mắt sâu thẳm phản chiếu bóng dáng tôi.
Tôi bị đến ngượng ngùng, lí nhí:
“Em thôi mà, thôi!”
Mới tỏ xong mà đã hôn nhiều thế này…
Vậy sau này còn tệ đến mức nào nữa?!
Nhưng Lâm Dư An bỏ ngoài tai lời cầu xin của tôi.
Anh ta cắn lấy miếng thạch trên tay tôi, rồi bất ngờ đè tay lên gáy tôi, môi áp xuống.
Thạch trôi qua giữa hai bờ môi, tôi vô thức nuốt xuống.
Ánh mắt ta càng trầm hơn, ẩn giấu một thứ quyến rũ chết người.
“Được.”
Anh ta trả lời câu hỏi đầu tiên của tôi.
Tiểu Mi trong túi mèo kêu meo meo, chủ nhân của nó không còn tâm trí nào để ý đến nữa.
Anh ta nâng cằm tôi, môi còn vương chút nước, lại áp sát một lần nữa.
Không hề giống một người còn phải chuẩn bị tâm lý trước khi tỏ .
“Bao nhiêu lần cũng .”
Trận này, tôi thua thảm .
End
Bạn thấy sao?