Tôi nhanh chóng chuồn khỏi phòng, chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.
Dòng nước lạnh giúp tôi lấy lại tinh thần, tôi mới dám quay lại phòng.
Nhưng chưa kịp vào, một bóng người chặn đường tôi.
Tôi nghiến răng.
“Lại là , đúng là dai như đỉa mà.”
Ú Tử Giang run rẩy, đôi môi mấp máy như thể đang chịu một nỗi đau khổ tột cùng.
“Tiểu Hiểu, sai rồi, thực sự sai rồi.
Hãy quay về bên , có không?”
10
“Anh sao có thể không biết xấu hổ mà ra những lời này ?”
“Em đánh , mắng cũng .
Anh thực sự nhận ra sai lầm của mình rồi!
Trước đây thấy em phiền phức, thấy em chi li tính toán.
Nhưng giờ mới hiểu, đó là vì em , vì em quan tâm .
Còn thì cứ mù quáng, bị Lâm Nhược Tuyết dắt mũi như một thằng ngu!”
“Anh không cần kích thích, không cần cảm giác mới mẻ nữa.
Anh chỉ muốn có một mái nhà bình yên, muốn cùng em sống hạnh phúc.
Từ nay về sau, mọi thứ của đều là của em.
Chỉ xin em đừng rời bỏ nữa, không?”
Nói xong, ta quỳ sụp xuống.
Gương mặt đầy đau khổ, ánh mắt cầu xin.
Tôi hít sâu một hơi, giọng lạnh lùng.
“Ú Tử Giang, tôi đã rồi, muốn tôi tha thứ cho á?
Chỉ khi chết đi.”
“Lâm Nhược Tuyết không đáng một phần nghìn của em!
Giờ mới nhận ra, có một mái ấm giản dị mới là điều hạnh phúc nhất.
Trước đây là do không biết trân trọng, bây giờ thực sự hiểu rồi.
Tiểu Hiểu, xin em, hãy cho một cơ hội nữa!”
Ú Tử Giang gần như nghẹn lại, khó thở.
Anh ta không thể tin , những thứ mà trước đây ta coi là tầm thường, giờ lại trở thành giấc mơ xa vời đến thế.
Anh ta hối hận.
Hối hận đến mức chỉ muốn cắn nát ruột gan mình.
Lúc này, ta chỉ cảm thấy ngực mình ngày càng nặng nề, bàn tay siết chặt lấy ống quần tôi, không chịu buông.
Thậm chí, ta còn không dám ngẩng đầu tôi.
Tôi đá mạnh một cái, hất ta ra xa.
“Biến đi!”
Nhưng Ú Tử Giang lại không biết xấu hổ, tiếp tục bò đến, níu lấy tôi.
“Tiểu Hiểu, em có thể nghĩ đến quá khứ của chúng ta không? Anh đã giúp em nhiều như thế, em từng muốn cưới em nhất mà!
Em còn nhớ không, chúng ta có rất nhiều kỷ niệm đẹp. Vì những điều đó, xin em, tha thứ cho đi!
Nếu không thể lại từ đầu, thì cũng ! Chỉ cần em cho một cơ hội!”
Lại nữa.
Anh ta lại giở trò cũ, dùng ký ức ngày xưa để thao túng tôi.
Tôi lạnh.
“Ú Tử Giang, những chiêu trò này không còn tác dụng với tôi nữa.
Từ ngày bỏ rơi tôi, tất cả những ký ức đó đã theo gió mà tan biến rồi.
Cầu thì vẫn là cầu, đường thì vẫn là đường, từ giờ trở đi, chuyện sống chết của chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.”
Ú Tử Giang tuyệt vọng, giọng run rẩy.
“Tiểu Hiểu, rốt cuộc thế nào em mới có thể tha thứ cho ?”
“Tiểu Hiểu vừa rồi mà. Nếu chết đi, có khi ấy sẽ suy nghĩ lại.”
Một giọng trầm thấp vang lên.
Tề Dung không biết đã đứng trong bóng tối từ bao giờ.
Anh ta bước ra, ánh mắt bình thản ẩn chứa sự sắc bén.
“Bởi vì tôi là trai của Tiểu Hiểu.”
Vừa dứt lời, ánh mắt bình tĩnh của Tề Dung bỗng nhiên dao , khóe môi nhếch lên không giấu nổi niềm vui.
“Tiểu Hiểu, em lại lần nữa?”
Ú Tử Giang sững sờ, đứng phắt dậy.
“Hắn là trai của em?”
“Đúng . Tôi và Tề Dung nhau, ấy là trai của tôi.
Vậy nên, giữa tôi và , không còn bất kỳ khả năng nào nữa.
Ú Tử Giang, đã nghe rõ chưa?”
Ú Tử Giang lắc đầu liên tục, giọng đầy tuyệt vọng.
“Không thể nào! Nhất định là em lừa ! Tiểu Hiểu, đừng giỡn với chuyện này!”
Tôi ta, ánh mắt không còn chút cảm nào.
“Có một thời gian, là người tôi nhất trên đời.
Tôi từng nghĩ, nếu không có , cuộc đời tôi sẽ ra sao?”
“Nhưng rồi tôi nhận ra, không có ai thì mình vẫn có thể sống tiếp.”
“Con người, phải sống vì chính mình.”
“Trước đây, tôi bị những lời của kìm hãm quá lâu. Nhưng giờ tôi đã tỉnh táo rồi.”
“Ú Tử Giang, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho .
Những gì chịu hôm nay, là do chính tự chuốc lấy.
Vậy nên, đừng phiền tôi nữa.”
Tôi chậm rãi tiếp, từng câu từng chữ như dao găm vào tim ta.
“Tề Dung là người của công chúng. Nếu chuyện với ấy, cư dân mạng chắc chắn sẽ đào bới hết mọi thông tin về .
Lúc đó, cả thế giới sẽ biết là một kẻ vô công rồi nghề, nợ ngân hàng chồng chất mà không trả nổi.”
“Có thời gian loạn ở đây, sao không đi tìm việc đi?
Biết đâu lần sau, lại có thể tích dặm bay để đổi quà cho mới của mình nữa?”
Tôi chế giễu từng câu từng chữ.
Mặt Ú Tử Giang tái nhợt, không còn chút huyết sắc.
“Tiểu Hiểu, …”
“Đừng bao giờ gặp lại nữa.”
Tôi siết chặt tay Tề Dung.
“Nếu thực sự hối hận, thì hãy chúc phúc cho tôi, vì cuối cùng tôi đã tìm người xứng đáng với mình.”
11
Ú Tử Giang như một kẻ mất hồn, ta lại một lần nữa quỳ rạp xuống đất.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Tiểu Hiểu… thực sự… xin lỗi.”
Tề Dung nhạt, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
“Anh không phải vì hối hận, mà vì nhận ra rằng – sau khi mất đi Tiểu Hiểu, ấy lại sống tốt hơn nghĩ.
Còn , chỉ có thể giãy giụa trong đống bùn lầy mà thôi.”
Ú Tử Giang cúi gằm mặt, không nổi một lời nào nữa.
Tề Dung quay sang tôi, ánh mắt ấm áp.
“Tiểu Hiểu, chúng ta đi thôi.”
Anh ấy nắm lấy tay tôi.
Lòng bàn tay ấm áp, ánh mắt kiên định.
“Tiểu Hiểu, thề với cả phần đời còn lại của mình – lần này, em không cần quan tâm đến cảm của , em chỉ cần sống vì chính mình.”
Tôi ấy, trái tim dường như tan chảy.
“Ừm.”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, nắm chặt tay ấy.
Chặt đến mức không muốn buông.
Lần này, tôi đã chọn đúng người.
End
Bạn thấy sao?