Người Đến Sau Cùng – Chương 1

Tôi thay lễ phục xong, bước xuống từ cầu thang, toàn bộ ánh trong sảnh vàng lộng lẫy đều đổ dồn về phía tôi.

“Không hổ là con ruột của nhà họ Thẩm, sắc vóc khí chất quả là hơn người, lại còn tài năng nữa.”

“Tôi đã mà, con bé Thẩm Yêu Yêu kia kiểu gì cũng không giống con bà Thẩm, trông quê mùa quá.”

“Haha, hôm nay Thẩm tiểu thư đúng là đánh bật các thiên kim tiểu thư rồi, sau này chắc chắn người đến cầu hôn sẽ giẫm nát bậc cửa mất.”

Thẩm Yêu Yêu đứng ngay cạnh tôi, móng tay gần như cắm vào da tôi, kìm nén cơn ghen tỵ mà :

“Chị à, chị đừng quên lát nữa phải công khai chuyện cảm với Chu Đồng nhé, ấy mong chờ hôm nay lâu lắm rồi đấy.”

“Nhà ấy tuy không giàu lắm, hai người là thanh mai trúc mã, chị không thể vì phát đạt rồi mà quên mất cội nguồn chứ.”

Tôi về phía Chu Đồng đang đứng xa xa với vẻ mặt bực dọc, một tháng trước ta không biết vì lý do gì bắt đầu lạnh nhạt với tôi.

Tôi từng cố níu kéo, ta nhận hết quà tôi tặng vẫn lặn mất tăm không trả lời tin nhắn.

Thậm chí mấy lần tôi đến nhà tìm, mới biết ta cả mấy tối liền không về nhà.

“Yêu Yêu, Chu Đồng đã lâu không để ý đến chị rồi, chị nghĩ, bọn chị ngầm chia tay rồi cũng nên.”

“Sao có thể chứ?!”

Giọng Thẩm Yêu Yêu bỗng cao vút lên:

“Anh Chu Đồng chỉ là thấy chị về nhà rồi lạnh nhạt với ấy,

trong lòng tủi thân thôi. Chị cho ấy đủ cảm giác an toàn là .”

“Chị nghe em, hôm nay chị cứ công khai cảm, dứt khoát với mấy người đàn ông khác, trước mặt các trưởng bối rằng chỉ lấy mình ấy.

Anh Chu Đồng nhất định sẽ cảm mà quay lại với chị!”

Tôi ánh mắt quả quyết của ta, khẽ nhíu mày.

Đúng lúc đó, bố mẹ với vẻ mặt rạng rỡ ra hiệu gọi tôi, muốn dẫn tôi đi giới thiệu với các thiếu gia đồng lứa.

Thẩm Yêu Yêu đột nhiên túm chặt tay tôi.

Cô ta lớn tiếng :

“Chị, chẳng phải chị có điều muốn thông báo với các trưởng bối sao? Nhân cơ hội này mau ra đi!”

“Anh Chu Đồng, mau lại đây đi, chị em có điều muốn với !”

2

Tôi bất ngờ bị ta đẩy mạnh một cái, đám đông bắt đầu yên lặng dần.

Mẹ tôi hơi sững người, sau đó :

“Con mẹ có điều gì muốn với mọi người ?”

Thẩm Yêu Yêu lập tức tiếp lời:

“Mẹ à, chị muốn thông báo quyết định liên quan đến chuyện chung thân đại sự của mình.

Chúng ta nên tôn trọng và chúc phúc cho chị. Anh Chu Đồng, mau lại đây…”

Chu Đồng hừ lạnh một tiếng, cố ra vẻ trước mặt mọi người:

“Chỉ vì Thẩm Thính Vãn gọi thì tôi phải qua sao? Cô ta tưởng mình là ai chứ?”

“Chẳng qua là có tí tiền thối thôi, đưa không công tôi còn chê. Đừng mang cái kiểu bệnh công chúa đó ra với tôi.”

“Tôi…”

Tôi vừa mở miệng thì ngay giây tiếp theo, dòng bình luận lại hiện ra:

【Đừng mà! Tên tra nam đó đã ở bên giả thiên kim rồi, chỉ chờ tuyên bố xong để cho một cú vả mặt trước đám đông đấy.】

【Cô sẽ trở thành trò của cả giới thượng lưu kinh thành, gia tộc cũng sẽ bỏ rơi để nâng đỡ giả thiên kim.】

Tôi sững lại, theo bản năng về phía Chu Đồng, lúc này ta đang Thẩm Yêu Yêu, trong mắt đầy dịu dàng.

Yêu nhau bao lâu, tôi thừa sức nhận ra – ánh mắt ấy là của người đang .

Đồng thời, tôi cảm nhận một ánh nóng rực từ trong đám đông.

Là kẻ thù không đội trời chung của tôi – cũng là thái tử gia quyền thế nhất kinh thành.

Anh ta bị một nhóm công tử vây quanh như sao vây trăng, cầm ly rượu với vẻ lười biếng, ánh mắt lại luôn dõi theo tôi, sâu thẳm khó lường.

Dòng bình luận lại hiện ra:

【Chọn ta đi, tuy miệng độc thật lòng với đấy.】

【Anh ta sẽ vì cứu mà chết vào mùa xuân năm sau.】

Tiếng thì thầm bàn tán bắt đầu râm ran, sắc mặt bố mẹ tôi cũng thay đổi.

“Vãn Vãn, ý con là, con muốn thổ lộ với Chu”

“Không phải đâu mẹ.”

Tôi ngẩng đầu, bước từng bước về phía người mà trước đây tôi luôn cố tránh né.

— “Người con muốn thổ lộ… là ấy.”

3.

Cả hội trường lập tức rúng .

Nét mặt Thẩm Yểu Yểu cứng đờ, còn Chu Đồng cũng không thể giữ nổi vẻ kiêu ngạo thường ngày, cơn giận lập tức bùng nổ trên gương mặt ta.

Không khí im lặng trong một giây, rồi vỡ òa thành những tiếng bàn tán dữ dội.

— “Trời ơi, Thẩm này bị điên rồi à? Lại dám công khai dây vào cái người đó.”

— “Nhà họ Thẩm tuy là hào môn thật, so với nhà họ Yến thì khác nào trứng chọi đá.”

— “Nhất là thiếu gia nhà họ Yến ấy, nổi tiếng lạnh lùng, thủ đoạn tàn độc, từ trước tới nay chưa từng gần gũi phụ nữ… Cô Thẩm lần này đúng là tự tìm đường chết.”

— “Nam mô A Di Đà Phật, lúc nãy còn cảm thán ông bà Thẩm có phúc, giờ thì chỉ còn biết cầu trời cho họ thôi…”

Chàng trai ấy lặng lẽ tôi, hơi thở dường như trở nên nặng nề.

Gương mặt cha mẹ tôi trắng bệch. Họ vội vàng chạy đến, kéo tôi ra phía sau.

— “Xin lỗi cháu, Tầm Chi… Vãn Vãn nhà bác còn trẻ người non dạ, lỡ lời mạo phạm cháu, bác thay con bé xin lỗi cháu.”

— “ Vãn vãn,còn không mau đi theo mẹ? Con có biết nhà họ Yến không phải chỗ chúng ta có thể đụng vào không…”

— “Cháu đồng ý.”

Một giọng mát lạnh và dứt khoát vang lên.

Đối mặt với ánh mắt đầy hoảng hốt của cha mẹ tôi, người thiếu gia luôn nổi tiếng ngông cuồng kia nở một nụ quyến rũ đến chết người.

— “Bác trai, bác không cần khách sáo như đâu ạ. Biết đâu sau này, cháu với Thính Vãn… lại là người một nhà thì sao.”

Anh ta đến mức khiến người ta sởn gai ốc, đến nỗi tôi nghi ngờ không biết có phải mấy dòng chữ kia nhầm lẫn gì không, hay là ta lại đang nghĩ ra trò xấu nào để chỉnh tôi.

Dù gì thì kể từ ngày tôi nhận lại về nhà, rõ ràng tôi chẳng gì, ta cứ như trời sinh đã muốn sự với tôi.

Không kể gì hoàn cảnh, cứ mở miệng là chọc ngoáy, ăn cơm cũng phải giành giật món tôi thích.

Thậm chí mặc đồ cũng cố đụng hàng với tôi, rồi thản nhiên buông một câu:

— “Cũng cùng bộ này, mà tôi mặc vẫn đẹp trai hơn.”

Dòng chữ trên “màn đạn” lúc này như nổ tung:

【WTF?! Gì trời, nam phụ thật sự lên sàn rồi sao?!!】

【Đây là lần đầu tiên ta đấy! Bên ngoài thì bình tĩnh, chứ tim đập như trống trận từ lâu rồi!】

【Thiếu nam ngây thơ có hơi đơ cũng bình thường mà—mong nữ chính chỉ giáo nhiều hơn, đầu đấy!】

4.

Bữa tiệc hôm nay đúng là náo nhiệt nhất trong vòng mười năm qua của giới thượng lưu thủ đô.

Các bậc trưởng bối trong nhà ban đầu còn đang họp bàn phương án ứng phó khủng hoảng, nếu cần thiết sẽ không tiếc hy sinh tôi để giữ vững cục diện.

Thế khi thấy hình đảo chiều như hiện tại ai nấy đều từ kinh ngạc chuyển thành mừng rỡ, đến nỗi ông cậu hai bên nhà mẹ tôi còn vui quá mà bật thành tiếng.

Ba mẹ tôi vẫn chưa thể tin nổi— “Tầm Chi, cháu, cháu và Vãn vãn… là thật sao?”

— “Đương nhiên rồi bác trai, bác ,” Yến Tầm Chi cụp mắt tôi, “chuyện cả đời, sao có thể .”

Ánh mắt khẽ cong lên, như bầu trời trong trẻo không gợn mây.

Ba mẹ tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trong khi đó, hai kẻ đứng bên kia thì không thể đứng yên nữa, mặt mũi như bị kim đâm ngồi trên đống lửa.

Thẩm Yểu Yểu là người đầu tiên mất kiểm soát, nghiến răng chất vấn tôi:

— “Chị, chị có nhầm không đấy? Chẳng phải chị với Chu Đồng sớm đã là một đôi rồi sao? Người chị định thổ lộ cảm rõ ràng là ấy cơ mà!”

Sợ người khác không nghe rõ, ta còn cố nhấn mạnh:

— “Chị với Chu Đồng bao nhiêu năm cảm, sao có thể chia tay là chia tay ? Em tin chị tuyệt đối không phải loại người bắt cá hai tay. Chị đang đúng không? Đúng không hả?!”

Tôi khẽ , giọng không lớn không nhỏ, chỉ mang theo một chút thở dài đầy ẩn ý.

— “Yêu Yêu, chị và Chu Đồng… từng ở bên nhau khi nào? Em đang cái gì ?”

Cũng may là Chu Đồng chưa từng muốn công khai chuyện của hai đứa, đến một tấm ảnh chụp chung cũng không có.

Anh ta không chỉ né tránh trước mặt người khác, mà đến cả khi chỉ có hai người cũng không chịu nắm tay tôi.

Vậy thì… chuyện đó còn gọi là đương sao?

Nghĩ lại, đúng là lúc đó tôi bị lừa đá vào đầu mới đồng ý lời tỏ của ta.

— “Nhưng mà”

— “Đủ rồi! Thẩm Yêu Yêu, em đang cái gì thế hả? Không cam lòng khi thấy chị mình sống tốt hơn em sao? Hay là…”

Ánh mắt của cha tôi tối sầm lại, giọng như cơn giông chuẩn bị đổ ập xuống:

— “Cho rằng nhà họ Thẩm bạc đãi em, nên cố ý bôi nhọ chúng ta trong một dịp như thế này?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...