Ta bị các ngươi cái gọi là “ điên cuồng” chậm trễ cả cuộc đời.
Đã chịu đủ sự ghê tởm cùng tủi nhục, giờ còn muốn ta gánh lấy quả báo?
Tức giận bốc thẳng lên đầu, ta xông tới, vung tay tát thẳng lên khuôn mặt giả bộ đáng thương của Giang Ngọc Dung.
Gương mặt nàng ta khựng lại, chuẩn bị khóc lóc thì—
Ta lại giáng thêm một bạt tai nữa.
Tát cho đến khi nàng ta tâm phục khẩu phục, ta mới lạnh lùng gầm lên với Lệ Hàn Xuyên:
“Ta đã đánh vào tim ngươi rồi đấy, thế nào? Bây giờ chịu đưa hưu thư chưa?”
“Nếu còn không chịu, ta sẽ tiếp tục đánh.
Chỉ cần ta còn mang danh phu nhân của ngươi một ngày, ta sẽ đánh nàng ta một ngày.
Đánh cho đến khi ngươi chịu từ bỏ ác tâm mà viết hưu thư cho ta thì thôi!”
Ta chuẩn bị sẵn sàng để Lệ Hàn Xuyên phát điên, nổi trận lôi đình.
Nhưng ngoài dự liệu của ta, hắn chỉ sững người trong chớp mắt.
Rồi mặc kệ Giang Ngọc Dung, với vẻ mặt nặng nề, hắn chậm rãi bước về phía ta.
Đứng đối diện ta, thân hình cao lớn của hắn ép xuống, áp lực như núi.
Ta sợ hắn ra tay đánh mình, tim lập tức lệch mất một nhịp.
“Ngươi… Ngươi là đại tướng quân mà, không đến mức ra tay đánh nữ nhân chứ!”
Thế , hắn chỉ lắc đầu, xót xa nâng bàn tay ta vừa tát Giang Ngọc Dung lên, đặt dưới môi ấm nóng, nhẹ nhàng thổi:
“Có đau không?”
“Từ nhỏ nàng đã sợ đau, bàn tay đỏ cả lên rồi, chắc chắn đau lắm phải không?”
Thân mình ta run lên, vội vàng rút tay về trước khi nước mắt kịp rơi xuống:
“Đừng có giả vờ sâu nặng nữa!
Nếu không phải muốn lừa ta quay về phủ, để cho biểu muội trong lòng ngươi tự do, sao ngươi có thể nhịn nhục mà diễn tuồng với ta!”
“Không cần đóng kịch nữa, lật bài đi! Ta sẽ không quay về!
Ta cũng không vì biểu muội ngươi mà hi sinh bản thân! Ngươi muốn thì , không thì cút cho khuất mắt!”
“Ta không có!”
Vẻ mặt Lệ Hàn Xuyên tràn ngập kinh hoàng như có sét đánh ngang trời.
Nhưng còn chưa kịp phân trần.
Giang Ngọc Dung thân thể mềm nhũn, ngã lăn ra đất bất tỉnh.
Trong cơn hỗn loạn, ta chỉ thấy bóng lưng Lệ Hàn Xuyên vội vã lao về phía nàng ta.
Ngươi xem đấy.
Nàng ta mãi mãi là lựa chọn đầu tiên của hắn.
Ta cầm lấy bát trà, hung hăng lau khô nước mắt:
“Ta quả là lợi , hai cái bạt tai suýt nữa đánh chết một con tiện nhân!”
15
Ta tự đắc trong lòng suốt mấy ngày.
Mãi đến khi Tô Cẩm cứ lấp lửng muốn rồi lại thôi.
Ta tức mình, tát cho nàng một cái vào mông, nàng mới nhảy dựng lên, hét to:
“Cái biểu muội địch của ngươi khi nào gả cho Nhiếp chính vương ?
Nàng ta đã thân mẫu của Lệ Hàn Xuyên chủ hôn, âm thầm hứa gả cho thứ tử của dì ngươi rồi đấy.”
“Hôn sự ấy đã âm thầm định đoạt từ trước Tết, có liên quan gì tới Nhiếp chính vương đâu.”
“Ta thấy ngươi bị chứng rối loạn rồi, suốt ngày mấy chuyện trời đất gì đó, đến ta cũng bị ngươi dọa cho mụ cả đầu!”
“Giờ thì hay rồi, vì theo ngươi mà ta đắc tội với đại tướng quân, mấy cửa hàng nhà ta đều đang lỗ vốn đây này.”
“Ta đã bảo rồi, đại tướng quân phong quang bốn phía, quang minh lỗi lạc, sao có thể hai mặt ba lòng !”
Tay ta đang cầm cái móc gãi lưng cũng khựng lại.
“Ngươi vừa gì?
Giang Ngọc Dung không phải gả tiểu thiếp cho Nhiếp chính vương sao?”
Tô Cẩm bực mình trợn trắng mắt:
“Nàng ta thân phận thế nào, có đủ tư cách trèo cao tới Nhiếp chính vương chắc?
Nhiếp chính vương vì thủ tiết cho cố thê, mới cố ý tung tin đồn tàn bạo ngược đãi nữ nhân, dọa lui đám người muốn trèo lên đấy thôi.”
Ta như bị gậy gõ thẳng vào đầu, chết sững tại chỗ:
“Sao ngươi không sớm, ta lỡ đại sự!”
Nàng tức đến mắng loạn:
“Tin tức ta bỏ hơn vạn lượng bạc ra mua, vừa hay nhận đã lập tức báo cho ngươi!
Ngươi cái đồ đầu óc toàn xuân , ta tổn thất nặng nề, ta phải bóp chết ngươi mới hả giận!”
Không kịp để ý tới cơn giận ngút trời của Tô Cẩm, ta vội vã lao thẳng tới tướng phủ.
Vừa đẩy cửa bước vào, đã thấy Lệ Hàn Xuyên với mái tóc bị cơn mưa phùn thấm ướt, ngẩng đầu lên.
Đôi mắt ươn ướt kia mang theo đầy vẻ uất ức, gắt gao ta không chớp.
16
“Lệnh Nghi, nàng đang ghen với biểu muội sao?”
“Ta đã đuổi nàng ta ra khỏi viện, tháng sau sẽ gả đi, sau này tuyệt đối không còn chướng mắt nàng nữa.”
“Thật đấy, đừng hòa ly, có không?”
Ta bán tín bán nghi, dứt khoát hỏi thẳng:
“Ngươi không nàng ta sao?
Không phải vì muốn cho nàng ta tự do, mà định đem ta… lợi dụng ta để cứu nàng ta sao?
Ngay cả ngọc bội bên người ngươi cũng treo lên eo nàng ta, món đồ quan trọng như , ngươi đừng là lỡ tay.”
Hắn luống cuống.
Vội vàng nắm chặt lấy tay ta:
“Ta , là vì cả kinh thành đều biết nàng lòng dạ khoáng đạt, ghét bất công, ghét ép buộc.
Nếu ta kể chuyện nàng ta không muốn gả cho biểu ca ngươi, nàng nhất định sẽ mềm lòng, giúp nàng ta cầu xin, tác thành cho nàng ta quay về quê nhà tự do kết hôn…”
“Nhưng chỉ cần nàng không vui, ta liền mặc kệ hết thảy.”
“Về miếng ngọc ấy, biểu muội rằng lúc đến Hộ Quốc Tự cầu phúc, luôn có người âm thầm theo dõi nàng.
Vì thế, ta mới cho nàng ta mượn dùng trong ba canh giờ để phòng thân, mà…”
Hắn vội vã móc ngọc bội từ trong lòng ra, nhét vào tay ta, ánh mắt cụp xuống, thề thốt:
“Nhưng ta đã sớm lấy lại rồi.
Đã rửa sạch bảy lần, rất sạch sẽ.
Từ nay về sau, giao cho nàng giữ, có không?”
Mặt hắn khẽ đỏ lên:
“Hơn nữa… ta cũng đã tắm rửa sạch sẽ rồi.
Cũng là để dành cho nàng.”
Miếng ngọc ấm áp nhét vào lòng bàn tay, dòng ấm áp dọc theo ngón tay lan tỏa vào tận đáy lòng, khiến ta có chút .
Nhưng nghĩ tới đêm phòng bị hắn vứt bỏ, lòng ta lại lạnh xuống, sắc mặt trầm lại:
“Đừng giả vờ nữa.
Ngươi cưới ta chỉ để tránh hôn sự với công chúa, đêm thành thân thì chạy như bay tới biên cương, tưởng ta không biết sao?
Rõ ràng là ngươi không muốn vào ta.
Nếu không, đêm đó trong hoàng cung, ta đã sờ soạng ngươi đến mức cả người nóng hừng hực rồi, sao ngươi lại chẳng chạm vào ta một chút nào?”
Một vệt đỏ dâng lên nơi gò má Lệ Hàn Xuyên.
Hắn cụp mắt, khó nhọc thốt ra:
“Phụng chỉ xuất chinh, không thể chậm trễ, hoàng đế có thể chứng.
Đêm đó… đêm đó nàng quên mất mình tỉnh lại thế nào rồi sao?”
“Ta… ta mà vào nàng, sẽ có nguy hiểm…
Nếu nàng không tin, theo ta về phủ, ta sẽ cho nàng thấy rõ.”
Ta nhíu chặt mày, định mở miệng hỏi rõ, hắn đã vội vàng tiếp:
“Huống chi, tửu lượng của ta xưa nay rất tốt, sao có thể ngã gục trong phòng nàng ?
Là vì lo cho nàng, nên mới cố ý đến thăm nàng.”
A?
Vậy còn gương mặt đỏ bừng và hơi thở gấp gáp đêm đó của hắn…
Hắn nhẹ nhàng lắc tay ta, ánh mắt uất ức như trẻ nhỏ:
“Xin cầu hôn chỉ là thuận theo dòng nước mà , còn trong lòng ta… ta thực ra, còn vui mừng hơn bất kỳ ai.”
Người mà hắn đã âm thầm gìn giữ suốt mười năm, hắn , từ đầu đến cuối, trong lòng hắn chỉ có ta.
Hắn ta.
Cũng chỉ muốn cưới ta.
Mọi uất ức, mọi tháng ngày chờ đợi, cùng chân ta dốc cạn, rốt cuộc cũng tìm chốn dừng.
Ta dần dần mềm lòng, gần như muốn chìm đắm vào cảm ấy…
Nhưng đột nhiên
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu ta.
Ta bật thốt lên một tiếng hét lớn.
17
“Vậy ngươi hồi kinh đã hơn một tháng, cớ sao vẫn không chịu viên phòng?”
Hắn lập tức cứng đờ, xấu hổ cúi thấp đầu.
Ta bật :
“Thế nào? Không diễn nữa sao?”
“Là bản thân không , hay là đối với ta thì không ?”
“Hừ, nam nhân! Mồm miệng toàn lời dối trá! Ta không dễ mắc lừa đâu!”
“Nói mau, ngươi giấu nàng ta ở đâu?
Lại định chờ xem ta trở thành trò nữa phải không?”
Sắc mặt Lệ Hàn Xuyên tái nhợt, liên tục lắc đầu:
“Sao lại không !
Chẳng phải ngày hôm đó ở Mai viên, nàng cũng đã thấy sao? Rõ ràng rất !”
“Chỉ với một chiếc khăn tay thôi mà ta còn có thể… cả đêm không dừng lại, nàng xem!”
Ta theo bản năng liếc xuống dưới thắt lưng hắn, vô thức nuốt nước bọt.
Thực ra thì… cũng không tệ!
Thấy ta vẫn chưa hiểu hết, hắn thở dài một hơi, bộ dạng như đâm lao thì phải theo lao:
“Là do ta bị chém một nhát ở mông, vết thương mãi mới lành.
Bạn thấy sao?