Nhưng không.
Nàng lén lút giấu ta trong biệt viện của Quan Mạn Sinh, ngày ngày dây dưa không rời.
Hết lần này đến lần khác định “ra tay”, rồi lại nhút nhát, do dự, không dám thật sự tiến tới.
Một mặt thì xem ta như tài sản riêng, giữ chặt không buông,
một mặt lại lớn tiếng hô hào muốn hủy hôn với ta.
Thậm chí còn kinh đến cả cha mẹ nàng tới tìm ta.
Lời trong lời ngoài, ý tứ chẳng gì khác ngoài: không thành phu thê, thì huynh muội cũng .
Huynh muội gì mà lại ngủ chung giường mỗi ngày chứ?
Thật khiến người ta đau đầu.
Ta vẫn luôn giữ im lặng, giả vờ như chẳng hiểu gì cả.
Kỳ thực, ta cũng từng tìm cho mình một lối thoát.
Mỗi đêm đều nhịn không dám ức hiếp nàng.
Nếu một ngày nàng chán rồi, vẫn còn kịp rút lui.
Ai ngờ Lâm Hoan lại thẳng tay kéo ta ra ngoài, dắt đi rêu rao khắp phố.
Giờ thì hay rồi—cả kinh thành đều biết, đương kim Tể tướng là nam sủng của nàng.
Tiểu thư phủ Thượng thư suýt nữa thì bị nàng dọa chết khiếp.
Ta sợ lũ ngự sử có thể dùng nước miếng mà nhấn chìm luôn cả tướng phủ.
Đành phải tự mình biến lời đồn thành chuyện đẹp, rằng ta và nàng vừa gặp đã , tâm đầu ý hợp.
Mà ta, quả thật cũng đã lòng ngay từ lần đầu gặp nàng.
Ta sự nhiệt rực rỡ, hồn nhiên thẳng thắn của nàng.
Cũng bao dung cả những lúc nàng bốc đồng nông nổi, vụng về ngại ngùng.
Về sau nàng vẫn muốn hủy hôn với ta.
Miệng thì rằng đã có người trong lòng, thực ra là do thiếu cảm giác an toàn.
Có lẽ cách ta thể hiện cảm… quá kín đáo.
Không khiến nàng cảm nhận , đó thật sự là lỗi của ta.
Thế nên về sau, ta càng cố gắng nhiều hơn.
Nhưng lúc ấy ta chưa hề ý thức vấn đề này, đặc biệt là khi thấy Quan Mạn Sinh.
Suýt nữa thì bị hai người họ chọc cho tức chết ngay tại chỗ.
Còn dám gì mà “ngũ quan tương tự, phảng phất cố nhân”.
Nghĩ kỹ lại, Lâm Hoan hình như chưa từng để ý đến mắt mày của ta lấy một lần.
Ánh mắt nàng phần lớn… đều dính chặt vào eo với bụng ta.
– Ngoại truyện · Bắc Ngâm
Rốt cuộc là ai tung tin ra ngoài— ta là nam sủng của tiểu nữ tướng phủ hả???!?
Ta chẳng qua chỉ về quê chăm muội muội có hai ba tháng thôi mà.
Lê viên giờ đúng là đảo lộn cả trời đất!
Còn ai lại đồn rằng ta đi quyến rũ cái bà Vương phu nhân, Lý phu nhân gì đó nữa?!!
Lão tử còn đang chuẩn bị chuộc thân, mở sạp mì kiếm cơm, mấy người muốn danh tiếng của ta chắc?!
Ê, ngủ một giấc dậy, sao trên gối lại mọc ra… một trăm lượng vàng thế này?
Bệnh của muội muội, là có thể chữa rồi.
Ta suýt bật khóc vì vui mừng.
Bạn thấy sao?