Người Đầu Tiên Dám [...] – Chương 1

Phụ thân ta nhất mực muốn gả ta cho Bắc Mẫn – vị Tể tướng tính đa nghi, lại hay đổi dạ thay lòng.

Ta kinh hãi không thôi, bèn quay đầu trốn đến Lê viên, cố ý bỏ bạc chuộc một nam sủng tuấn tú, hủy thanh danh chính mình.

Nam sủng ấy dung mạo tuyệt luân, lời ôn nhu, tính nết nhu hòa, chỉ là… bận bịu đôi chút.

Hắn thường phải nhập cung, dâng khúc ca múa cho các nương nương trong hậu điện.

Bất đắc dĩ, ta đành dùng xích bạc buộc hắn lại trong màn trướng hoa phù dung.

Dùng mũi chân khẽ nâng cằm hắn lên, lạnh rằng:

“Ta là Chủ tử của ngươi, từ nay về sau chỉ hát khúc cho một mình ta nghe!”

“Không cho phép kẻ khác trộm dung nhan của ngươi!”

Cho đến hôm yến tiệc trong cung, phụ thân dẫn ta vào chầu.

Vừa ngẩng đầu, ta liền thấy hắn ung dung ngồi nơi cao nhất trăm quan.

Dưới một người – chính là hoàng đế, trên vạn người – văn võ bá quan đều cúi đầu hành lễ trước mặt hắn.

Cao giọng hô: “Vạn tuế Tể tướng đại nhân!”

Ta run rẩy khom người theo mọi người hành lễ.

Hắn đưa đôi mắt ôn nhu như lưu ly về phía ta.

Vui giận khó phân: “Bản tướng không phải là nam sủng của ngươi sao?”

“Chủ tử không cần đa lễ.”

1

Ta đến Lê viên do khuê mật mở để chọn nam sủng.

Nàng bận bịu hẹn hò cùng lang cũ,

Thuận tay chỉ vào một tiểu sinh tuấn tú trong vườn:

“Thích ai thì cứ mang đi, lão nương bán rẻ cho ngươi.”

“Ta có một người tên là Bắc Ngâm, diện mạo đẹp nhất, nếu thích thì tặng luôn.”

Giao phó vài câu qua loa, nàng liền lên kiệu rời đi.

Ta nhanh chóng để mắt tới vị công tử đang ngồi dưới bậc đá xanh vừa gảy đàn vừa khe khẽ ngân nga khúc hát.

Chỉ một ánh , đã cảm thấy dung mạo ấy thực sự khuynh quốc khuynh thành.

Y phục màu khói lam khẽ lay theo gió hạ, dung nhan tựa họa, tóc đen buông dài đến tận eo.

Làn da trắng nhợt như băng tuyết, mơ hồ phát sáng, mang theo vài phần khí chất thần thánh, siêu thoát trần tục.

Khiến người ta nhất thời không dám mạo phạm.

Hừm… đúng là khiến người ta vừa đã thấy tâm khoan khoái.

Chả trách giá vé vào Lê viên của nàng ấy lại cao đến mức dọa người.

Ta khẽ liếm đôi môi khô khốc, lấy dũng khí lên tiếng:

“Công tử có phải họ Bắc không?”

Tiếng đàn khựng lại, ta chạm phải ánh ôn nhu mà say đắm kia.

“Cô nương đang tìm ta?”

Họ Bắc vốn hiếm, mà nam tử mang họ Bắc lại còn tuấn tú như thì càng hiếm hơn.

Ta khẽ cong môi , bước đến bên cạnh hắn.

“Đúng là tìm ngươi đấy.”

Hắn lười biếng tựa vào bậc đá, ngón tay khẽ gảy dây đàn, tiếng đàn hòa cùng lời ca, ngắt quãng vang lên.

Ừm, tuy giọng hát không quá xuất sắc, ta vốn đâu phải đến đây để tìm đào kép.

Chỉ cần đẹp là đủ rồi.

“Cô nương tìm Bắc mỗ có việc chi?”

Khúc nhạc dứt, hắn nhàn nhạt mở miệng hỏi.

Ta thẳng thắn luôn:

“Ta muốn mua ngươi.”

Hắn sững người: “Mua ta?”

Một lúc sau, khóe môi mỏng màu hạnh nhàn nhạt hiện lên ý .

“Chỉ e nương không mua nổi, xin hãy quay về đi.”

Chuyện nực , phụ thân ta ngày trước dù sao cũng là một Bách phu trưởng lừng danh một phương.

Ta cũng đã lén tích cóp không ít tư bạc riêng.

Tuy rằng vào kinh thành rồi thì số tiền ấy có phần không đáng nhắc tới,

Nhưng ai bảo chủ nhân của Lê viên lại là cố hương kiêm tri kỷ của ta cơ chứ.

Muốn chuộc hắn, vẫn là đủ dùng.

Hắn đứng dậy toan rời đi.

Ta vội nắm lấy vạt áo hắn:

“Bắc công tử, ta có đủ tiền thật mà.”

Tuy trong lòng có chút hồi hộp, vẫn cố giữ bình tĩnh:

“Ngươi có thể nam sủng của ta không? Vài tháng thôi là đủ.”

“Ngươi cứ yên tâm, ta không có sở thích gì kỳ quái đâu, ta… ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Tuy đã mua ngươi, mỗi tháng vẫn sẽ trả tiền cho ngươi.”

Thanh Thu từng , hắn đã sớm không còn cha mẹ, còn phải nuôi mấy đệ muội nhỏ trong nhà.

Huynh trưởng như phụ, gánh vác không ít vất vả.

Ta gấp gáp mang bạc đến thế này, cũng xem như một việc nghĩa.

Hắn trầm mặc hồi lâu không nhúc nhích.

Ta đoán, chắc là hắn chê ta trả giá quá thấp.

Dù sao mỗi ngày ca hát bán nghệ nơi chốn hoa lệ như Lê viên này, ắt hẳn thu nhập không nhỏ.

Ta ngẫm nghĩ một lúc, cắn răng nâng giá lên tám mươi lượng bạc mỗi tháng.

Khẽ nâng giọng để che giấu hồi hộp trong lòng:

“Khụ, cũng tạm rồi ha.”

Mức ấy đã cao hơn hẳn mặt bằng thị trường,

Cũng là con số cao nhất mà ta có thể đưa ra.

Chỉ thấy ý nơi khóe môi hắn, chẳng biết tự lúc nào, lại vơi đi vài phần, mang theo chút lạnh lùng nhàn nhạt.

“Cô nương biết ta là ai mà cũng dám mua về nam sủng?”

Hàng mày khóe mắt hắn vẫn mang ý , nụ ấy lại khiến ta thấy có phần không yên.

Ta lẩm bẩm trong cổ họng, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Bắc Ngâm mà, ta biết rồi…”

Không rõ hắn có nghe rõ không.

Có lẽ là nghe rõ rồi, vì giọng hắn đột nhiên lạnh hẳn đi:

“Đã biết thân phận của Bắc mỗ, mà còn dám mua ta, nương là người đầu tiên đấy.”

…?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...