Làm gì có đứa trẻ nào chưa sinh ra đã biết khóc?
Tôi và Nhâm An Nhiên định chạy lại đỡ ấy, sau một khắc, lại lùi ngay về sau.
Ý định giúp đỡ tan biến trong tích tắc.
Nghe tiếng khóc, Trịnh Thiến Phi dịu dàng xoa bụng, dỗ dành:
“Bảo bối ngoan, đừng khóc, đừng khóc~”
Nhưng bàn tay vừa chạm vào bụng lập tức như bị cắn một nhát, máu chảy ra xối xả.
Trịnh Thiến Phi đau đến mức mặt mũi vặn vẹo, gào lên thảm thiết.
Hách Tình lạnh nhạt:
“Trịnh Thiến Phi, trông cậu chẳng giống một bà mẹ vĩ đại tí nào.”
“Cái nhân quỷ đó gạt cậu rồi đúng không?”
“Hắn chỉ cần cậu sinh con cho hắn, hắn sẽ tha cho cậu?”
Ánh mắt Trịnh Thiến Phi dao , rõ ràng là bị đoán trúng.
Hách Tình lộ vẻ “cậu ngây thơ quá rồi”:
“Nói thật cho cậu biết, tôi, Dư Ý, Nhâm An Nhiên — ba người bọn tôi, ai bị thay thế cũng .”
“Nói cách khác, chỉ cần tìm ba người để hút đủ tinh khí sinh ra quỷ thai, ai cũng có thể vật hiến tế.”
“Chỉ riêng cậu là không thể thay .”
“Vì cậu là mẹ.”
“Lúc quỷ thai ra đời, nó sẽ hút cạn sinh khí của mẹ, khiến cơ thể khô quắt như xác mướp.”
“Nó sống – thì cậu chết.”
“Trịnh Thiến Phi, cậu hiểu tôi đang gì chứ?”
“Cậu tin ai? Tin nhân quỷ đó, hay tin tôi?”
Máu vẫn tràn đầy bàn tay Trịnh Thiến Phi.
Cô ấy ngồi phịch xuống đất, ngước lên Hách Tình, ánh mắt dần dần tan vỡ:
“Hách Tình… cứu tôi với!”
“Tôi không muốn giữ cái thai quỷ này!”
“Tôi không muốn chết!”
“Tôi xin lỗi! Tôi sai rồi! Tôi không nên xấu cậu sau lưng!”
“Xin cậu đấy, cứu tôi đi… Dù sao chúng ta cũng là học mấy năm mà…”
Trịnh Thiến Phi vừa khóc vừa , nước mắt đầm đìa.
Hách Tình gật đầu ngay, giơ tay dấu OK:
“Cậu có thật lòng xin lỗi hay không tôi không quan tâm.”
“Nhưng đã xin lỗi rồi thì việc này… tôi sẽ lo.”
Nói xong, ấy quay lại đưa cho tôi và Nhâm An Nhiên mỗi người một lá bùa.
Lần này, bùa không gấp hình tam giác nữa, có thể rõ ký hiệu trên đó.
Tuy nhiên… vẫn không hiểu nổi.
Một đầu bùa dính dính, hình như đã bôi sẵn keo.
Hách Tình dặn:
“Dán lên trán đi, lát nữa nếu đánh nhau, tôi không chắc bảo vệ hai người.”
Tôi không hai lời, lập tức dán lên.
Và ngay khi dán xong mới nhận ra —
Đó chẳng phải keo, mà là thứ gì đó dính cực mạnh, dán lên trán là dính chặt luôn, còn hiệu quả hơn keo gấp mấy lần!
“Á á á á!” – Một tiếng hét thảm vang lên bên cạnh.
Nhâm An Nhiên run rẩy ném bùa ra khỏi tay.
Vừa chạm vào lá bùa, ấy như bị điện giật, đau đến mức phản xạ ném ngay ra.
“Lá bùa này tớ không dùng ! Vừa chạm vào đã đau lắm rồi!” – Cô ấy rên rỉ.
“Bình thường thôi.” – Hách Tình đáp.
“Âm khí của cậu lớn hơn dương khí, tính ra đã nửa sống nửa chết rồi.”
“Muốn sống thì phải chịu đau mà dán.”
“Hoặc… để mạng ở lại đây, tùy cậu chọn.”
Lời đã tới đó, Nhâm An Nhiên chỉ còn cách nhặt lá bùa lên,
Dù đau đến méo mặt, vẫn cắn răng, dán thẳng lên trán.
13
Trong túi của Hách Tình có mấy chai lọ hình thù kỳ quái.
Cô ấy dùng chúng pha ra một bát nước bùa đen xanh lẫn lộn, trông còn đáng sợ hơn cả thuốc độc.
Trịnh Thiến Phi bát nước với vẻ hoang mang, run rẩy hỏi:
“Cái này… dùng gì ?”
Hách Tình dứt khoát:
“Phá thai quỷ.”
Lời vừa dứt, bụng Trịnh Thiến Phi lập tức nhô lên dữ dội, khiến ấy hét lên đau đớn.
Ánh mắt Hách Tình lạnh như băng, bàn tay ấy như vuốt chim ưng chụp lấy bụng Trịnh Thiến Phi, giữ chặt đầu quỷ thai bên trong.
Rồi ấy đưa bát nước bùa ra trước mặt Trịnh Thiến Phi, ra lệnh:
“Uống mau!”
Trịnh Thiến Phi cắn răng, định dốc ngược bát mà uống.
“Choang ——”
Chiếc bát rơi xuống đất vỡ tan thành mảnh nhỏ, nước bùa đổ hết ra tay Trịnh Thiến Phi.
Mắt ấy bắt đầu run lên bần bật.
Cô ấy hoảng hốt quanh.
Hách Tình khẽ:
“Cuối cùng thì cũng đến rồi.”
Cô ấy không vội, móc trong túi ra một sợi dây đen bóng như nhung, nhanh như chớp trói Trịnh Thiến Phi vào thang giường.
Ngay cả bụng của ấy cũng bị trói chặt, khiến quỷ thai không nhúc nhích chút nào.
Nhâm An Nhiên dán bùa lên trán xong thì ngất luôn tại chỗ vì đau.
Tôi cũng muốn ngất, tiếc là không .
Tôi co ro trốn sau lưng Hách Tình, run rẩy như con chim cút.
Chốt cửa từ bên ngoài bị ai đó xoay nhẹ.
Một người đàn ông bước vào.
Anh ta giống hệt trong ảnh, thậm chí còn đẹp trai hơn.
Không trách Trịnh Thiến Phi phát điên, sẵn sàng sinh con cho hắn…
Người quỷ.
Bạn thấy sao?