8
【Mới có người đào ra: Tiêu Dục là trai cũ của ta, Dương Điềm là thân cũ.
Chỉ vì Dương Điềm trai cũ mà ta ghen ghét, thường xuyên kéo cùng phòng bắt nạt Điềm Điềm!】
【Cạn lời. Ở trường bắt nạt người ta chưa đủ, giờ lên show vẫn còn tiếp tục cái trò độc ác đó? Loại đàn bà rác rưởi, biến khỏi showbiz đi!】
【Lên hot search cùng Tư Hành Chu rồi là nghĩ mình có nhà họ Tư chống lưng, muốn gì thì hả?】
【Còn luật pháp không ? Tổ chương trình không quản à?】
【Tôi đề nghị Tư Hành Chu dắt con nhỏ này cùng biến khỏi showbiz nhé, cảm ơn!】
Rất nhanh sau đó, có người tự xưng là cùng phòng đại học của tôi lên tiếng.
Nói tôi không chỉ lập Dương Điềm, mà còn ỷ ấy hiền lành dễ bắt nạt.
Thường xuyên chiếm tiện nghi, trộm mỹ phẩm, ép tặng quần áo giày dép.
Thậm chí còn lấy bản thảo của ta để đi thi.
Kèm theo lời tố cáo, có người liền nhớ lại vụ lùm xùm đạo văn nửa năm trước.
Làn sóng chỉ trích vì càng dữ dội hơn.
【Má ơi, thì ra mày chính là “Chi Lan” kia, đồ đạo văn còn dám lên show màu hả?!】
【Rõ ràng là muốn lợi dụng độ hot của Tư Hành Chu để quay lại, đôi cẩu nam nữ đúng là trơ trẽn!】
【Tội nghiệp Điềm Điềm, dính phải đứa nghèo kiết xác như nó, đúng là xui tận mạng.】
【Một đứa đạo văn, một đứa dựa hơi tài nguyên, đúng là cặp đôi trời định ghê ghê!】
【Ủa đm, đừng lôi Tư ca nhà tôi vào, ấy có tiền, có thực lực, mấy người tức thì chịu đi.】
【Giang Nguyệt Nguyệt còn chưa tốt nghiệp nhỉ? Đi, tụi mình đến trường nó report cho nghỉ học luôn!】
Mạng xã hội loạn như vỡ chợ. Còn tôi với Tư Hành Chu thì vẫn ăn ngủ đúng giờ, quay hình đều đều. Tổ chương trình thì mặc áp lực, vẫn tiếp tục ghi hình như thường.
Giữa giờ trưa nghỉ ngơi, Tôi nhận lời mời kết từ một người lạ.
【Tôi biết em không phải loại người như , tôi tin em.】
【Xin lỗi, nếu không vì tôi, chắc em cũng không bị mắng đến mức này.】
【Tôi cứ nghĩ mình đã quên em rồi, khi thấy em bên Tư Hành Chu, tôi mới nhận ra, lòng mình vẫn còn em.】
【Nguyệt Nguyệt, mình chuyện một lúc không? Tôi có chuyện muốn với em.】
Tôi cong môi, gõ lại: 【Được thôi, tối nay, gặp ở sau núi nhé.】
Chiều ngày 15 hàng tháng là thời gian nghỉ quay. Khi đó, toàn bộ camera trong nhà sẽ tắt.
Ngoại trừ vài nhân viên trực, hầu hết đều nghỉ về nhà. Không còn camera dòm ngó, hành sẽ tiện hơn rất nhiều.
Tối hôm đó, ở sau núi. Tôi cầm đèn pin, đứng chờ trên cây cầu nhỏ.
“Nguyệt Nguyệt.”Tiếng Tiêu Dục vang lên từ phía sau.
Anh ta dang tay định ôm tôi, tôi cau mày, né sang một bên.
“Có gì nhanh đi.”
Khuôn mặt vốn nho nhã của thoáng hiện nét thất vọng.
“Em vẫn trách chuyện đó, đúng không? Lúc ấy thật sự rất cần tiền nên mới . Thật ra chưa bao giờ thích Dương Điềm, trong tim vẫn là em.”
Anh ta mắt ướt, ánh mắt chân thành tôi: “Việc em đồng ý gặp mặt chứng tỏ em vẫn còn cảm với , đúng không?”
Tôi mím môi, không lời nào.
Anh ta kích bước lên, nắm lấy tay tôi:
“Anh biết mà! Em còn ! Bây giờ giàu rồi, rất rất giàu! Mình quay lại với nhau không? Những gì Tư Hành Chu có thể cho em, cũng có thể! Anh xin em, quay về với đi! Anh em, em đến chết đi !”
Nghe xong, tôi rút tay lại.
Tôi thản nhiên ta: “Được thôi, chỉ cần dám thừa nhận với truyền thông rằng năm đó vì thấy Dương Điềm có tiền, nên không chỉ phản bội tôi mà còn giúp ta đánh cắp bản thảo trong máy tính của tôi. Chỉ cần dám ra, tôi sẽ tha thứ cho .”
Nghe , cả người Tiêu Dục cứng đờ: “Nguyệt Nguyệt, em biết rõ nếu em thì sẽ chết mất… Sao em có thể tàn nhẫn như thế…”
Nói đến đây, ta chợt biến sắc: “Không đúng! Em đang ghi âm đúng không?!”
“Không hổ là người từng lăn lộn trong showbiz, phản ứng cũng nhanh phết đấy.”
Nói rồi, tôi chậm rãi lấy từ trong túi ra một máy ghi âm.
Ban đầu tôi định đợi sau khi tốt nghiệp mới xử lý đám cặn bã này. Nhưng đã tự mò tới cửa thì đừng trách tôi không khách sáo.
9
Vừa thấy máy ghi âm, Tiêu Dục liền nhào tới giật. Trong lúc giằng co, ta đẩy tôi ngã xuống sông.
“Chết đi! Tôi thật lòng muốn quay lại, còn thì muốn hủy hoại tôi! Con đàn bà khốn nạn! Cô đi chết đi!”
Khoảnh khắc rơi xuống nước, Khuôn mặt từng nho nhã như ngọc giờ méo mó đầy hung tợn.
Người vừa mới tôi đến sống chết, Giờ lại ánh mắt căm hận, như thể chỉ mong tôi lập tức chết đi.
Dòng nước lạnh buốt vây quanh tôi. Tôi cố gắng bơi lên, bất ngờ thay, chân bị chuột rút.
Nhìn mặt nước mỗi lúc một xa, Tim tôi chìm hẳn xuống đáy. Chẳng lẽ… tôi thật sự sẽ chết lãng xẹt thế này sao?
Ngay khi không khí trong phổi sắp cạn kiệt, Một bóng người đột ngột lao xuống từ mặt nước. Anh ta như vị thần trong đêm, mang theo ánh trăng lấp lánh, bơi xuyên qua bóng tối tìm đến tôi…
Một bàn tay siết chặt lấy eo tôi. Ngay sau đó, môi tôi bao phủ bởi một đôi môi mềm mại.
Tôi yếu ớt mở mắt. Bản năng khiến tôi vòng tay ôm lấy cổ . Muốn giành lấy thêm chút dưỡng khí…
Khi trồi lên khỏi mặt nước, Giọng giận dữ của Tư Hành Chu vang lên:
“Em điên rồi à?! Vì gài bẫy ta mà không cần mạng sống nữa sao?!”
Tôi bị quát đến mức rụt vai lại, Ngơ ngác .
Tư Hành Chu sắc mặt lạnh như băng, toàn thân toát ra khí thế khiến người khác sợ hãi. Sau khi kéo tôi lên bờ, không không rằng bế thốc tôi lên.
Trên đường về, không một lời, quai hàm siết chặt, Trong mắt như có lửa cuộn trào, đen đặc đến mức khiến người ta nghẹt thở.
“Anh thả em xuống đi, em tự đi mà.”
Tôi dè dặt .“Được thôi, em tự đi đi.”
Anh tức giận buông tay.
Tôi vừa chạm đất, không ngờ đi chưa mấy bước thì… chân lại bị chuột rút.
Tôi đành phải đi chậm lại, lẽo đẽo bước theo sau lưng .
Tư Hành Chu mặt đen sì, quay về trước mặt tôi ngồi xổm xuống. “Lên đi, chờ em tự đi về chắc khỏi ngủ luôn quá.”
Tôi không gì, lặng lẽ trèo lên lưng .
Một tiếng sau, nhân lúc đang tắm, Tôi cuộn mình trong chăn, Mở khung chat với Tiểu Ngư.
【Ngủ chưa?】
Phía bên kia trả lời liền: 【Chưa ngủ, sao thế?】
【Tớ hình như chọc giận Tư Hành Chu rồi, giờ phải sao?】
【Kể chi tiết đi?】
Tôi kể hết chuyện xảy ra tối nay, ấy nhắn lại: 【Cậu để tâm đến cảm của ta như thế, chẳng lẽ… cậu thích ta rồi?】
Nhìn thấy dòng đó, tôi hơi nghẹn thở. Chợt nghĩ đến điều gì, tôi khẽ vuốt lên môi mình.
Dưới làn nước tĩnh lặng, tối đen như mực, Nụ hôn ấy… kéo dài vô tận.
Dài đến mức… như thể cả thế giới Chỉ còn lại hai người – tôi và .
Cảm thấy có gì đó, tôi áp tay lên ngực, Cảm nhận nhịp tim dồn dập bên trong, hàng mi khẽ run lên.
【Thôi chết rồi, dạy tớ cách dỗ ấy đi, cầu xin cậu đấy.】
Nhìn bóng người thấp thoáng trong phòng tắm, tôi bắt đầu sốt ruột.
【Đàn ông ấy mà, đặc biệt là kiểu như ảnh, chỉ cần cậu chủ quan tâm một chút, ảnh sẽ tự dỗ lại chính mình thôi.】
Chủ quan tâm? Tôi còn định hỏi tiếp thì đã bước ra.
Tôi vội vàng cất điện thoại.
Tư Hành Chu ngồi xuống giường, mặt không biểu cảm.
Tối nay đặc biệt bận rộn. Sấy tóc, gấp quần áo, còn cả bài tập ngón tay.
Trong lúc đó, suýt nữa vung tay trúng mặt tôi mấy lần.
Cuối cùng, tôi thấy gì đó, mắt sáng lên. Cơ hội tới rồi!“Anh bị thương à?”
Tôi nhanh tay kéo lấy tay .
Chỉ thấy mu bàn tay đẹp đẽ kia, Có một vết xước nhỏ chỉ bằng móng tay.
Thấy tôi chằm chằm, thản nhiên : “Chắc lúc về bị quẹt trúng thôi. Không sao đâu, lát là lành.”
“Sao mà không sao , vì cứu em mới bị thương mà, em đi lấy hộp thuốc.”
Tôi vội vàng đến mức, Không nhận ra ánh mắt vụt qua một tia đắc ý.
Dưới ánh đèn vàng dịu, Tôi nắm lấy tay , cẩn thận bôi thuốc.
“Á…”“Tôi đau à?”“Không.”
Anh lắc đầu.
Dù , tôi vẫn cúi xuống nhẹ nhàng thổi vào vết thương.
“Giờ còn đau không—”
Tôi vừa định ngẩng đầu lên hỏi, Không ngờ đã chẳng biết từ lúc nào nghiêng người sát lại gần. Ngay khoảnh khắc tôi ngẩng đầu lên, Đầu mũi tôi… đụng thẳng vào mũi .
Khuôn mặt điển trai trước mắt phóng đại đến mức tôi nín thở vì căng thẳng. Mùi hương chanh nhè nhẹ vương quanh hai đứa, Kích thích từng sợi dây thần kinh.
Một lúc sau, khẽ . Bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên má tôi, Ánh mắt sâu đen mang theo sự chờ mong:
“Giang Nguyệt Nguyệt, em thích đúng không?”
Đôi mắt như xoáy nước, Từng chút, từng chút kéo tôi vào sâu.
Tôi , như có ma lực điều khiển, khẽ gật đầu.
Tư Hành Chu bật khe khẽ, cúi đầu: “Trùng hợp ghê, cũng thích em.”
Nói xong, chuẩn xác chạm lên môi tôi.
Tôi run nhẹ, nhắm mắt lại, Chủ đáp lại nụ hôn đó.
Bạn thấy sao?