Người Đàn Ông Sĩ [...] – Chương 8

Nhưng với họ, đây thậm chí chưa phải là tin xấu nhất. 

 Tin xấu nhất là khi thanh toán viện phí, Đường Phóng mới biết Trần Nguyệt đã không còn tiền. 

 Cô không phải là thiên kim tiểu thư như ta từng nghĩ.

 

"Đồ lừa đảo!" 

 Đường Phóng đập mạnh cửa bước đi, trước khi rời còn mang theo chiếc túi hàng hiệu của Trần Nguyệt. 

 Chiếc túi đó là hàng thật, và Đường Phóng cần bán nó ngay tại cửa hàng đồ cũ để bù lại chi phí cho bữa ăn hôm trước ở nhà hàng xoay.

 

Trần Nguyệt tự mình vịn bình truyền dịch đi ra nhà vệ sinh, và cờ gặp tôi. 

 Tôi đang mang một giỏ hoa quả và thực phẩm bổ dưỡng – tôi đến đây để thăm khách hàng nằm viện, không ngờ lại chạm mặt họ.

 

Trần Nguyệt sụp đổ hoàn toàn. 

 "Cô đến gì? Anh Phóng đã không từ lâu, còn đến đây để nhạo tôi sao?Không đúng, Phóng chưa bao giờ . Anh ấy không nỡ ly hôn chỉ vì Tiểu Vinh còn nhỏ, vẫn cần kiếm tiền nuôi."

 

Nhìn Trần Nguyệt gần như phát điên, tôi hiểu tại sao ta phải giả con nhà giàu. 

 Trong thời gian tôi chuyển ra khách sạn, ta coi đó là cơ hội ngàn năm có một, không tiếc công sức lấy lòng Đường Phóng. 

 

Cô ta còn mua đồ chơi cho Đường Tiểu Vinh, cùng thằng bé tham gia các hoạt , đáp ứng mọi cầu của thằng bé.

 

Nhưng sau tất cả, Đường Phóng vẫn không muốn ly hôn, thậm chí còn viết bài để bảo tôi quay về. 

 Điều đó khiến Trần Nguyệt tuyệt vọng.

 

Cô ta bắt đầu mua túi xách, ăn ở những nhà hàng đắt tiền, tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm chỉ để chiếm Đường Phóng.

 

Giờ đây, Trần Nguyệt khóc lóc trách móc tôi: 

 "Sao có thể chiếm đoạt tuổi trẻ của Phóng? Rõ ràng tôi mới là người ấy nhất.Tôi đã giữ chỗ, chép bài giảng cho ấy, ấy bị đau dạ dày, tôi đi tìm bác sĩ đông y bốc thuốc, mỗi sáng sớm đều nấu thuốc mang đến ký túc xá cho ấy. Nhưng tôi còn chưa kịp tỏ , ấy đã ở bên rồi. Thẩm Y, rõ ràng rất may mắn, tại sao lại không biết trân trọng? Cô sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp như mà cũng không biết chăm sóc..."

 

Trần Nguyệt khóc nức nở, "Tôi cũng muốn có con của ấy..."

 

Nhưng lần sảy thai này khiến sức khỏe của bị tổn thương, bác sĩ sau này khả năng mang thai rất thấp.

 

Tôi mở miệng định gì đó, cuối cùng lại không ra.

 

Đúng lúc đó, sếp gọi điện: 

"Thẩm Y, đã gặp khách hàng chưa?" 

 "Chưa, tôi đang đến." 

Tôi đáp lời, xoay người rời đi, bỏ Trần Nguyệt lại phía sau.

 

Ánh nắng chiếu xuống hành lang, in bóng chúng tôi lên tường. Vai ta gầy guộc run rẩy, khóc đến đau lòng.

 

11 

 Tôi nghĩ, đến nước này rồi, Trần Nguyệt chắc chắn sẽ rõ bộ mặt thật của Đường Phóng và rời bỏ ta. 

 Nhưng tôi không ngờ, ngày xuất viện, Đường Phóng lại đến đón ta. 

 Họ đã lành.

 

Khi tôi kể tin này, tôi không khỏi ngạc nhiên. 

 Cô ấy

 "Haiz, dù sao Trần Nguyệt cũng thầm Đường Phóng mười năm, cảm mười năm đâu dễ bỏ là bỏ."

 

Tôi không gì thêm. 

 Tôi và Trần Nguyệt gần như quen biết Đường Phóng cùng lúc. 

 Nếu tính ra, tôi cũng có mười năm ràng buộc với ta.

 

Nhưng giờ đây, khi nghĩ về con người đó, tôi chỉ cảm thấy ta đã rời xa cuộc đời mình, không còn ra bất kỳ gợn sóng nào trong tâm trí.

 

Tin tức về họ vẫn tiếp tục lan truyền qua nhiều kênh khác nhau, với nhiều phiên bản khác nhau. 

 Nhưng có một điều chắc chắn: Trần Nguyệt vẫn tiếp tục tiêu tiền vì Đường Phóng.

 

Trần Nguyệt từng có công việc, lương không cao đủ nuôi sống bản thân. 

 Nhưng vì sảy thai, ta nghỉ quá lâu và bị sa thải. 

Hiện tại, nguồn thu nhập duy nhất của họ là mức lương 8.000 tệ của Đường Phóng.

 

Vậy nên Trần Nguyệt bắt đầu vay tiền. 

 Bạn bè thân quen vay hết lượt, không ai chịu cho vay nữa, ta quay sang vay tiền online.

 

Một người tốt bụng không chịu nổi nữa, đến khuyên nhủ: 

 "Tôi biết Đường Phóng là nam thần nhiều năm của cậu, phải đến từ hai phía. Chẳng lẽ cậu định dùng tiền để giữ lấy mối quan hệ này mãi sao? Sẽ có ngày tiền hết, cậu định gì?"

 

Trần Nguyệt bình thản trả lời: 

 "Đến ngày đó, bên cạnh ấy chỉ còn lại tôi."

Người vô cùng sốc, từ bỏ ý định khuyên nhủ. 

 Nhưng sau đó gặp Đường Phóng, ta vẫn không nhịn , khuyên ta bớt tiêu xài hoang phí cho các mối quan hệ xã giao.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...