Người Đàn Ông Sĩ [...] – Chương 5

Quà mà Đường Phóng tặng tôi, ta đều muốn xem qua, chạm vào, tỏ vẻ rất ngưỡng mộ.

Mỗi lần tôi và Đường Phóng cãi nhau, ta đều đứng về phía Đường Phóng, chỉ trích lỗi lầm của tôi.

 

Sau này khi tôi và Đường Phóng kết hôn, Trần Nguyệt vẫn còn độc thân.

Thực sự tôi từng mơ hồ nghĩ rằng: Cô ta có thích Đường Phóng không?

Nhưng một mặt, tất cả chúng tôi đều là học trong cùng một nhóm, nếu nghĩ sai sẽ rất khó xử; mặt khác, tôi không muốn biến mình thành kiểu phụ nữ luôn nghĩ mọi người đều muốn giành lấy người của mình.

 

Cuối cùng, tôi luôn tự thuyết phục rằng mình nghĩ nhiều.

 

Nhưng lúc này, khi xem video ngày hội thể thao của lớp Đường Tiểu Vinh, tôi chắc chắn rằng tôi không nghĩ quá.

Bởi vì người lớn đi cùng Đường Tiểu Vinh chính là Trần Nguyệt.

 

6

Có lẽ Trần Nguyệt không ngờ rằng tôi sẽ nhanh chóng tìm đến ta.

 

Khi tôi vừa ngồi xuống quán cà phê, ta đã nghẹn giọng :

“Chẳng qua tôi thấy Tiểu Vinh đáng thương thôi. Thằng bé có người mẹ như , không chăm sóc nó, thực sự khiến người khác đau lòng.”

 

Tôi đặt túi xuống, bình tĩnh ta:

“À? Tôi chỉ đến đây uống cà phê với , có liên quan gì đến Tiểu Vinh?”

 

Lúc này Trần Nguyệt mới nhận ra rằng tôi chưa hề đề cập đến lý do tìm ta, đã sớm bộc lộ sự chột dạ.

 

Nhưng chỉ chột dạ trong hai giây, ta lập tức tỏ ra chính đáng và nghiêm khắc hơn để trách móc:

“Thẩm Y, thật sự không xứng mẹ Tiểu Vinh. Mâu thuẫn của người lớn tại sao lại trút lên đầu trẻ con? Tiểu Vinh gì sai mà bị bỏ rơi?”

 

Tôi uống một ngụm cà phê, không nhanh không chậm :

“Tôi đâu có bỏ rơi nó, chính nó chọn ở với bố, không ở với tôi.”

 

Nghe , Trần Nguyệt rõ ràng không thể giấu niềm vui, lạnh lùng đầy tự mãn :

“Trẻ con luôn chọn dựa vào cảm giác thương. Nó cảm nhận từ ai nhiều hơn thì sẽ chọn người đó. Nó không chọn thật sự không xứng mẹ nó.”

 

Nếu không dùng tách cà phê để che miệng, tôi đã lên rồi.

Cười Trần Nguyệt, cũng chính mình.

Cười vì từng có lúc tôi nghi ngờ bản thân chỉ vì lời chỉ trích của ta.

 

Nhưng giờ không phải lúc để buồn phiền những chuyện đó, vì tôi đến đây với mục đích khác.

 

Điện thoại đúng lúc reo lên, tôi nghe máy:

“Gửi tài liệu tuần sau không? Được rồi, sửa lại địa chỉ giúp tôi, không gửi đến khách sạn nữa, gửi về nhà nhé.”

 

Từ “nhà” rõ ràng đã kích thích thần kinh của Trần Nguyệt.

 

Khi tôi cúp máy, ta đã nhíu mày.

 

 Trần Nguyệt uống một ngụm cà phê, do dự mãi cuối cùng không nhịn mà dò hỏi:

“Cô nhà rồi à?”

 

“Không.”

 

“Vậy nhà là ý gì?”

 

Tôi vẻ mặt khó hiểu trả lời:

“Tất nhiên là nhà tôi, nơi tôi sống với chồng con. Chứ còn gì nữa?”

 

Trần Nguyệt lập tức bối rối.

 

Cô ta muốn kiểm soát cảm , ngón tay run rẩy đã bán đứng .

 

“Ý là gì, Thẩm Y? Tuần sau sẽ về nhà?”

“Chẳng phải đã với Đường Phóng là tìm luật sư soạn thỏa thuận ly hôn rồi sao?”

 

Tôi nhàn nhạt phẩy tay:

“Không có đâu, tôi hủy hết rồi.”

 

“Cô sao có thể…”

 

Trần Nguyệt không nên lời.

 

Tôi dáng vẻ của ta, chậm rãi :

 

 “Thực ra ban đầu tôi rất muốn ly hôn.

 

 Nhưng Đường Phóng sống chết không đồng ý.”

 

Tôi mở điện thoại, đưa tin nhắn dài dòng đầy hoa mỹ mà Đường Phóng gửi cho tôi để Trần Nguyệt xem.

Cô ta định đọc kỹ, tôi lập tức rút lại điện thoại.

 

“Ây dà, thực ra cũng chẳng có gì hay ho đâu. Tóm lại là tiểu luận năn nỉ tôi quay về thôi.”

 

Gương mặt Trần Nguyệt lúc này đã vô cùng khó coi.

 

Cô ta không đọc nội dung tin nhắn, chắc chắn đó là tài khoản của Đường Phóng, và câu cuối cùng đúng là: ‘Tôi kiên quyết không đồng ý ly hôn.’

 

“Tôi nghĩ đúng, Tiểu Vinh còn nhỏ thế này, không có mẹ thì sao bây giờ?”

 

Lời tôi chưa dứt, Trần Nguyệt đã tức tối xách túi đứng dậy.

 

“Cô hoàn toàn không xứng mẹ Tiểu Vinh!”

 

Để lại câu này, ta vội vàng quay người bỏ đi.

 

Tôi thản nhiên uống hết cà phê trên bàn, còn gọi thêm một miếng bánh ngọt.

Không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào, ánh nắng ngoài cửa sổ thật đẹp.

 

Tôi không vội, vì sắp tới, sẽ là lúc Trần Nguyệt ra tay.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...