Người Đàn Ông Sau [...] – Chương 2

4

Nửa tháng sau, vào một buổi tối, vệ sĩ đột nhiên chuyển khoản cho tôi năm nghìn tệ.

[Cô Trần, giang hồ cứu trợ, phiền đến giúp một chuyến, tôi đã gửi định vị cho rồi.]

Tôi lần theo định vị, đến một câu lạc bộ xa hoa nhất Hải Thành.

Đẩy cửa phòng VIP ra, tôi thấy mấy ông lớn mà chỉ trên TV tôi mới có thể thấy, nằm liệt khắp nơi trên sàn.

Sau đó, xe cấp cứu 120 đến, rầm rộ đưa tất cả họ vào bệnh viện.

Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại Lục Đình Yến, tay cầm dao Thụy Sĩ, dựa vào góc tường, say mèm vẫn cảnh giác xung quanh.

Thật lòng mà , đôi mắt đỏ rực của ta, với dáng vẻ gặp thần thần, gặp quỷ quỷ, tôi cũng không dám lại gần.

Hai chân tôi run lên bần bật, vội vàng chuyển trả lại tiền:

“Không , việc này tôi không nổi.”

Vệ sĩ lập tức chuyển lại cho tôi năm mươi nghìn tệ, :

“Hiểu rồi, đây là giá khác, phải thêm tiền đúng không?”

“… ” Tôi thật sự không có ý đó.

Nhưng đó là năm mươi nghìn mà!

Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé, sao cưỡng lại sự cám dỗ của năm mươi nghìn chứ?

Thế là, tôi nhỏ nhẹ bước đến trước mặt , cẩn thận vỗ nhẹ vào vai :

“Đừng tôi, mau bỏ dao xuống.”

Tôi thật không ngờ, lại nghe lời như .

Anh tôi bằng đôi mắt mơ màng say rượu một lúc lâu, rồi từ từ cất con dao Thụy Sĩ đi. Ngay sau đó, cơ thể loạng choạng, cả người ngã thẳng vào lòng tôi.

Ôi trời ơi!

Anh ta nặng thật, tôi không giữ thăng bằng nên cùng ta ngã lăn xuống đất.

May mà ngay trước khi ngã sấp xuống thì ta bỗng xoay người, biến mình thành tấm đệm thịt của tôi.

Thế là tôi nặng nề đè lên người .

5

Bên ngoài xe, vệ sĩ đang líu ríu gì đó với Lục Đình Yến, còn đưa điện thoại cho xem video. Có vẻ như là video những lần trước tôi “giang hồ cứu trợ”.

Tôi lén kéo cửa sổ xe xuống, nghe loáng thoáng vệ sĩ :

“Thiếu gia, hình là thế này, tôi không có ý giấu diếm ngài.”

“Chủ yếu là tôi vẫn chưa điều tra rõ, tại sao ngài và Trần lại có liên hệ gì từ trước.”

“Tại sao khi ngài đang mất tỉnh táo và trong trạng thái có khả năng phòng vệ mạnh nhất, ngài vẫn có thể tin tưởng ấy như ?”

“Tôi vốn định điều tra rõ rồi mới báo cáo với ngài.”

Sau đó, Lục Đình Yến kéo cửa xe, bước vào trong. Tôi lập tức giả vờ như không nghe lén, cúi đầu nghịch điện thoại.

Thực ra mấy tháng nay, tôi cũng đã suy nghĩ đến nát óc, mà không nhớ ra bất cứ sự liên hệ nào giữa tôi và Lục Đình Yến trong quá khứ.

Anh ta là cậu ấm kim cương của Hải Thành, xuất thân danh gia vọng tộc, tài sản lên tới hàng tỷ. Còn tôi, chỉ là một nhân viên quèn, từ thị trấn nhỏ thi đỗ đại học rồi ở lại thành phố lớn việc.

Nếu giữa chúng tôi có liên hệ gì gọi là sống chết bên nhau, thì đúng là gặp ma rồi!

Nhìn Lục Đình Yến mặt mày u ám, đầy vẻ khó chịu, tôi liền nghĩ đến chuyện bỏ chạy.

“Haha, Lục thiếu gia, nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước, bye bye, không cần tiễn.”

Tôi định đẩy cửa xuống xe, Lục Đình Yến nhanh hơn, nắm lấy tay tôi:

“Chưa điều tra rõ sự việc, cứ ở lại bên cạnh tôi đã.”

“Tại sao? Bạn của không để ý à?”

“Tôi không có…”

Lục Đình Yến đang bỗng đổi giọng:

“Cô ấy đang ở nước ngoài.”

Tôi hiểu rồi, ‘bạch nguyệt quang’ ở nước ngoài, đúng là motif cũ rích!

Trong đầu tôi bỗng lóe lên một suy nghĩ:

“Tôi có giống ấy không? Có phải do tôi giống bạch nguyệt quang của , nên khi say rượu nhầm lẫn tôi với ấy, vì thế mới để tôi lại gần đúng không? Hóa ra là , tôi đã bảo mà, chúng ta gì có liên hệ gì, giờ tôi yên tâm rồi.”

Lục Đình Yến lập tức sa sầm mặt:

“Im đi, không giống.”

Nói xong lại thêm:

“Cô ấy cũng không thể lại gần tôi.”

“Ơ, cái gì? Ý là ngay cả bạch nguyệt quang của cũng không thể lại gần khi say rượu sao?”

“Thế thì gọi gì là bạch nguyệt quang? Anh không có lòng thành gì cả.”

Mặt Lục Đình Yến càng khó coi hơn, ánh mắt đầy sự chán ghét:

“Sao nhiều thế?”

Tôi giơ tay lên:

“Không còn cách nào, tại mẹ tôi ăn nhiều hạt dẻ khi mang bầu tôi mà!”

Vệ sĩ ngồi vào ghế lái bị câu của tôi bật . Còn Lục Đình Yến thì không hề nở nụ nào, ngược lại quay sang bảo vệ sĩ:

“Chuyển tiền cho ta, bảo ta im miệng!”

“Đinh dong——”

Vệ sĩ chuyển cho tôi mười nghìn tệ.

Được rồi, tôi lập tức tác giả vờ khóa miệng. Phải khách hàng hài lòng, đó là kỹ năng cơ bản của nhân viên quèn.

Nhưng muốn tôi dọn vào biệt thự của ta, thì chắc chắn không đời nào. Khi xe dừng trong sân biệt thự, tôi ngay lập tức khoanh tay:

“Tôi không phục vụ ngủ, dù có thêm tiền cũng không , gì cũng phải có nguyên tắc!”

Lục Đình Yến sau khi xuống xe, tôi với ánh mắt chán ghét đến cực độ:

“Cô nghĩ nhiều quá!”

“Ở phòng khách, coi như là người hầu của tôi.”

“Từ nay chuyên trách việc chăm sóc tôi khi say rượu!”

Thế là, tôi đã phải ngoan ngoãn dọn vào ở trong nhà của tổng tài bá đạo… là ở phòng khách!

Hết cách rồi, tôi đây là bị ép buộc, không có lựa chọn.

Lục Đình Yến, kẻ nghiện rượu bá đạo này, ép tôi người hầu chăm sóc khi ta say rượu!

Nếu không phải ngày nào ta cũng chuyển khoản cho tôi mười nghìn tệ, tôi chắc chắn không đời nào chịu !

6

Tôi chỉ có thể mỗi ngày thầm cầu khẩn ông trời, bà đất, hy vọng bạch nguyệt quang của Lục Đình Yến sớm ngày về nước. Đến lúc đó, chắc tôi sẽ tự do, phải không?

Dù gì cũng chẳng có nào chịu chuyện người đàn ông của mình nuôi một hầu xinh đẹp như tôi trong nhà.

Giờ bên ngoài đều đồn đại rằng Lục Đình Yến “kim ốc tàng kiều,” lần đầu tiên trong đời nuôi một . Mỗi lần uống quá chén là gọi ấy đến đón về.

Nghe cứ như thể tôi là người đặc biệt thế nào trong lòng ấy .

Có trời mới biết, ban ngày tôi nhân viên quèn cho tư bản, ban đêm lại phải hầu cho tổng tài bá đạo, mệt mỏi không kể xiết!

Ngay khi tôi đang tức tối đến mức sắp nổ tung như nồi áp suất, bạch nguyệt quang cuối cùng cũng về nước.

Nhưng khi ấy vội vã đến biệt thự, thấy tôi ngồi trên sofa trong phòng khách, đang gặm mấy quả trái cây nhập khẩu đắt tiền, ấy như thấy ma .

Tôi vắt chân chữ ngũ, ngồi trên sofa, đợi ấy không vừa mắt rồi đuổi tôi đi. Nhưng không ngờ…

Cô ấy hoảng hốt, lùi bước liên tục, đến mức đụng phải Lục Đình Yến đang bước tới với vẻ mặt lạnh lùng.

Mặt ấy tái mét, giọng run rẩy:

“Đình Yến, ta là ai?”

Lục Đình Yến nheo mắt, ấy từ trên cao:

“Làm chuyện gì mờ ám mà sắc mặt tái thế?”

“Không có gì, tôi ngồi máy bay hơn mười tiếng, chắc bị lệch múi giờ, hơi mệt thôi.”

Lục Đình Yến im lặng một lúc, rồi :

“Tôi để vệ sĩ đưa em về nghỉ ngơi trước.”

“Ừ, ừ, .”

Bạch nguyệt quang liền lủi mất nhanh như chớp, hoàn toàn tôi thất vọng.

Đến cửa, ấy như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại thêm:

“Đình Yến, ông nội lần này về nước là phải lên lịch cưới hỏi của chúng ta, không thể kéo dài thêm nữa.”

Lục Đình Yến không gì, cơ thể cao lớn của che mất tầm của tôi.

Tôi thật sự chỉ muốn bước qua , nắm lấy vai bạch nguyệt quang mà lắc mạnh:

“Này, chị , chị phải đứng lên mà đấu tranh chứ!”

“Chị sắp cưới ta rồi, còn không tranh thủ lúc này đuổi tôi đi sao?”

Lục Đình Yến nắm cổ áo sau lưng tôi, như nắm con gà con, kéo tôi ra ngoài rồi nhét lên xe.

Tôi càu nhàu:

“Làm gì đấy, đi đâu?”

“Cùng tôi dự tiệc, tối nay có buổi tiệc xã giao, có thể sẽ bị chuốc rượu.”

Tôi chán ngán chuyện phải chăm sóc ta lắm rồi:

“Anh không thể uống ít đi à? Uống rượu có cho sức khỏe, không biết à?”

“Lo cho tôi à?”

“Mơ đi! Tôi là đang lo cho bản thân mình. Anh không thể chữa dứt bệnh, hoặc tìm ai khác để tin tưởng à?”

Lục Đình Yến vứt cho tôi một cuốn catalogue:

“Lắm lời, chọn một bộ đi.”

Tôi mở ra xem, toàn là những bộ váy dạ hội lộng lẫy. Chính là mấy loại váy chỉ có sao nữ mới mặc khi đi thảm đỏ ấy.

Tôi đến mức mắt sáng lên, suýt nữa là chảy nước miếng. Nhưng, tôi đột ngột gập cuốn catalogue lại:

“Thưa ngài tư bản, đây là thứ mà dân quèn như tôi có thể xem sao?”

“Chọn một bộ, tối nay mặc.”

“Dạ vâng, tôi không chọn hai bộ sao? Lỡ bị ai đó hắt rượu vang đỏ thì sao? Thực ra tôi thấy ba bộ là an toàn nhất.”

Lục Đình Yến tôi với ánh mắt đầy khinh bỉ:

“Yên tâm, không ai dám đến người phụ nữ của Lục Đình Yến tôi đâu.”

“Tính toán cũng quá keo kiệt đi ! Xin nhắc lại, tôi chỉ là hầu chăm sóc một kẻ nghiện rượu thôi nhé!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...