10
Khi ăn gần xong, Tề Viện cứ khăng khăng kéo tôi đi dạo để tiêu thực.
“Nhìn này, tối qua tuyết rơi kìa! Cảnh ở đây đẹp lắm!”
Sau đợt tuyết, trời trong xanh. Mặt đất phủ một lớp trắng tinh, trên những cành cây, hoa tuyết đọng lại lấp lánh. Những chim tinh nghịch bay ngang tuyết mỏng rơi xuống lả tả…
“Thật sự rất đẹp.”
“Giang Khả! Ở kia có một gấu bông khổng lồ tặng bóng bay kìa!”
Một gấu bông lông màu nâu, tay cầm chùm bóng bay với đủ hình dạng và màu sắc, chậm rãi tiến về phía chúng tôi.
Không biết do mặt đất sau tuyết quá trơn hay lý do nào khác, gấu suýt ngã mấy lần, trông rất hài hước.
“Phụt, hahaha.” Tề Viện không nhịn bật .
Cuối cùng, gấu cũng đến trước mặt chúng tôi, rồi dồn tất cả bóng bay vào tay tôi.
“Hả? Tất cả đều tặng tôi sao?”
Chú gấu gật đầu, tác mạnh đến mức trông hơi ngớ ngẩn.
“Cảm ơn .”
Tôi nở nụ nhẹ nhàng, đôi mắt cong lên duyên dáng.
“Tôi chụp cho một tấm nhé! Tôi mang máy ảnh cơ, chụp lên ảnh đẹp lắm!”
“Được thôi.”
Chúng tôi chọn một góc có ánh sáng và cảnh vật đẹp nhất.
“Đẹp lắm! Tuyệt vời! Đổi tư thế đi, tiến lên một chút nữa nào.”
Tề Viện nhét máy ảnh vào tay tôi.
“Giang Khả, tôi có chút việc cần giải quyết gấp, ảnh xong rồi tự xem nhé!”
Tề Viện chạy đi nhanh đến mức tôi chưa kịp phản ứng thì ấy đã biến mất.
Tôi bức ảnh trên máy ảnh và sững người tại chỗ.
Trong ảnh, gấu bông bên cạnh đã tháo đầu, cầm trong tay. Người đàn ông trong ảnh không vào ống kính mà nghiêng người chăm tôi. Khuôn mặt ấy không ai khác chính là Phó Hàn Thăng.
1
Phó Hàn Thăng quỳ một chân xuống đất, tay cầm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
Anh đứng trong ánh nắng, tia sáng nghiêng chiếu lên gương mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng tôn thêm vẻ nam tính.
Chiếc nhẫn kim cương trong hộp phát ra ánh sáng lung linh rực rỡ, khiến người ta không thể rời mắt.
“Giang Khả, em có muốn để Phó Hàn Thăng chăm sóc em suốt đời, để mãi mãi bị em thu hút, say mê em không?”
Giọng bình tĩnh đầy kiên định, trên trán lại lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ li ti.
Lời cầu hôn bất ngờ khiến tôi đứng ngây người, quên cả phản ứng.
“Cưới ấy đi! Cưới ấy đi!”
Tề Viện và Bùi Tụng Trạch không biết từ đâu xuất hiện, hét lớn đầy phấn khích hơn cả chúng tôi.
Ngước lên, đôi mắt tôi đã ngập tràn nước.
“Em đồng ý!”
【Phần bình luận còn lại, để dành cho các .】
– Hết –
Bạn thấy sao?