12
Là Thẩm Tư Điềm gọi đến.
Lục Cảnh Thâm tôi, rồi bật loa ngoài.
“Tổng giám đốc Lục, em xin lỗi.”
Câu mở đầu đã là lời xin lỗi, nghe qua tưởng như đầy chân thành.
“Chuyện hot search hôm nay là do em rắc rối cho rồi.”
“Tổng giám đốc Lục, và phu nhân… không phải vì em mà cãi nhau đấy chứ?
Hay là… để em đến xin lỗi chị ấy, giải thích rõ ràng?”
“Được đấy, đến đi.”
Cô ta chưa kịp nghe giọng người tôi muốn nghe thì đã nghe thấy giọng tôi, bên kia điện thoại lập tức im bặt.
“Ph… phu nhân, em xin lỗi, tất cả là lỗi của em, xin chị đừng trách tổng giám đốc Lục…”
Mỗi câu như đổ thêm dầu vào lửa.
Tôi còn chưa nghe hết đã tắt máy.
Chưa đến nửa tiếng sau, Thẩm Tư Điềm đã có mặt.
Tôi nhàn nhã thưởng trà, là loại trà mới bố tôi vừa nhận .
Vừa uống vừa chờ ta mở lời.
“Tổng giám đốc Lục, phu nhân, em xin lỗi!”
Cô ta lại cúi đầu xin lỗi cả tôi lẫn Lục Cảnh Thâm.
Vẻ mặt vô tội, đáng thương, ánh mắt cứ liếc về phía Lục Cảnh Thâm.
Trông chẳng khác nào tôi là người xấu chia rẽ ta và… chồng của chính tôi?
“Bây giờ truyền thông rất thích đưa tin kiểu suy diễn như , chị đừng giận mà.”
“Là em sơ suất, xử lý không kịp thời khiến phu nhân buồn, em đã rút kinh nghiệm, sẽ cố gắng sửa sai!”
Cơn giận trong tôi thật ra cũng nguôi rồi, giờ tôi chỉ thấy nực , đến mức bật thành tiếng.
“Hết rồi à? Giải thích của chỉ có thôi à?”
“Tôi có vài câu muốn hỏi , Thẩm tiểu thư.
Người trong video kia hình như là nhỉ?
Tối hôm đó sao lại xuất hiện ở đó?
Và tại sao ‘vô ’ lại bị chụp đúng khoảnh khắc thân mật như ?”
“Còn phần giải thích của … ý là giữa và chồng tôi đúng là có chuyện, vì xử lý không kịp nên bị truyền thông phát hiện đúng không?”
Cả hai người đều không ngờ, trong khi còn có mặt người khác, tôi lại không nể nang gì mà chất vấn thẳng một đến “xin lỗi” tôi.
Thẩm Tư Điềm ấp úng cả nửa ngày, không nổi một câu hoàn chỉnh.
Cô ta đứng đó, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nước mắt lăn dài từng giọt.
Cô ta liếc Lục Cảnh Thâm, cúi đầu, chỉ biết lặp đi lặp lại một câu: “Em không có…”
Nhưng mấy thứ đó, với tôi không có tác dụng.
“Thẩm Tư Điềm, chưa ai với rằng, thủ đoạn của thật sự quá tầm thường sao?”
“Tôi gặp nhiều người thích chơi trò tiểu xảo rồi. Nhưng kém thông tôi mà còn nhắm vào chồng tôi, thì đúng là hiếm đấy.”
“Đủ rồi!”
Lục Cảnh Thâm rốt cuộc cũng không nhịn nổi, gằn giọng quát.
13
Đây là lần thứ hai nổi giận với tôi.
Thậm chí còn đập vỡ một cái cốc, mảnh sứ văng lên, cắt vào chân tôi.
Hôm nay tôi mặc váy dài, khi ngồi xuống thì tà váy bị kéo lên, phần lớn da chân đều lộ ra ngoài.
“Giang Thanh Chi, sao em lại trở nên gay gắt như ?”
“Cô ấy đến đây là để xin lỗi em, tổng cộng đến giờ là ba lần rồi! Em thật sự không thể bao dung nổi một lần sao?”
“Anh đã giải thích với em rất nhiều lần rồi, không ngoại , giữa và ấy không có gì cả! Hay là trong mắt em, có thế nào cũng không đủ?”
“Kết hôn hai năm, luôn trân trọng và tôn trọng em, mà em lại khiến thất vọng đến mức này!”
Lục Cảnh Thâm tôi chằm chằm, một tràng dài.
Tôi biết rõ, nếu không phải tức giận đến mức mất kiểm soát, sẽ không bao giờ chất vấn tôi như thế trước mặt người khác.
Anh vốn là người luôn điềm tĩnh và kiềm chế đến cực độ.
Tôi thật sự không tưởng tượng điều gì có thể khiến mất bình tĩnh như thế — giờ thì tôi hiểu rồi.
Giờ bị chính đòn roi tôi từng vung ra phản lại, mới thấy đau.
Tôi chọn cách phớt lờ cơn điên của , giọng lạnh băng:
“Gay gắt? Thất vọng? Anh lấy tư cách gì mà với tôi những lời đó?”
“Anh có biết, những video ta đăng ra khiến tôi trở thành trò cho người ta không?
Anh để ta thay tôi tham dự các bữa tiệc, các sự kiện, để người khác nghĩ tôi là người bị bỏ rơi.
Anh vì bênh vực ta mà giật mất dự án của nhà họ Kỷ — chẳng phải là đánh vào mặt tôi sao?”
“Anh rõ ràng biết hết mọi chuyện, vẫn chọn như !”
“Anh dung túng để ta khiêu khích tôi, vì ta mà nổi giận với tôi, tổn thương tôi hết lần này đến lần khác.
Đây chính là cái mà gọi là trân trọng và tôn trọng à?”
Tôi hít một hơi thật sâu, lấy khăn giấy lau vết máu đang rỉ trên chân, sau đó đứng thẳng dậy, thẳng vào .
“Lục Cảnh Thâm, em chỉ mong sau cùng chúng ta có thể chia tay trong hòa bình.”
Lúc tôi quay người rời đi, nắm lấy tay tôi, ánh mắt dừng lại ở vết thương trên chân tôi.
Cúi đầu, vẻ mặt mệt mỏi và uể oải.
“Xin lỗi, Thanh Chi.”
Quá muộn rồi.
Lời xin lỗi đến muộn, tôi không chấp nhận, cũng không thể tha thứ.
Bạn thấy sao?