Cả thành phố A đều biết, Trình Hoài tôi đến tận xương tủy.
Anh ấy từng vì sinh nhật tôi mà bắn pháo hoa khắp thành phố.
Từng vì cưới tôi mà khóc như một đứa trẻ trong lễ cưới.
Từng vì tôi sốt mà đau lòng đến mức mấy ngày liền không ăn không ngủ.
Mọi người đều , gả cho Trình Hoài là phúc phận tu từ tám kiếp của tôi.
Chỉ có tôi biết, ấy nuôi một người phụ nữ bên ngoài.
Người phụ nữ đó cùng với đứa con của ta, đã sáu tuổi rồi.
Còn lâu hơn cả khoảng thời gian tôi và ấy quen nhau.
1
Tôi sốt cao phải nhập viện, lúc y tá giữ tay tôi để truyền nước, Trình Hoài ôm lấy tay tôi, tay run nhẹ.
Cô y tá thực tập tay nghề chưa vững, khiến tôi đau đi đau lại nhiều lần.
Đến lần cuối, tôi không nhịn mà hơi nhíu mày.
Trình Hoài lập tức đỏ hoe mắt.
Anh cúi đầu, cẩn thận nâng tay đang truyền nước của tôi lên, thổi thật lâu.
“Chỉ Yên, đau không em?”
Thật ra chỉ hơi đau chút thôi.
Không đáng gì so với lúc luyện cơ bản khi học múa.
Nhưng tôi chớp mắt, để một giọt nước mắt rơi xuống.
Giọt nước mắt rơi vào lòng bàn tay , như thể thiêu cháy .
Trình Hoài, người luôn giữ vẻ mặt bình thản trước đám đông, phút chốc rối loạn.
Anh ôm tôi vào lòng đầy cẩn trọng, như thể đang ôm một món đồ thủy tinh dễ vỡ.
Bạn bè xung quanh bắt đầu ồn ào.
“Lại bắt đầu phát ‘cẩu lương’ nữa rồi!”
“Bé cưng đau không? Đến đây ôm một cái nào~”
“Chị Yên à, đời này Trình Hoài nhà chúng tôi xem như đã gục dưới váy chị rồi đó.”
Tôi tựa vào vai Trình Hoài, im lặng nghe mọi người đầy thiện ý.
Gắng nuốt chua xót trong cổ họng xuống.
Phải rồi, cả thế giới đều biết Trình Hoài tôi đến mức không thể buông.
Nhưng chỉ có tôi không biết, ấy lại giấu tôi, nuôi một người phụ nữ bên ngoài.
Người phụ nữ đó và đứa con của ấy, đã sáu tuổi rồi.
Còn lâu hơn cả thời gian tôi và quen nhau.
2
Tôi phát hiện ra sự tồn tại của Kiều Chi là vào hôm qua lúc tôi nhập viện vì sốt cao, Trình Hoài ra quầy thu ngân đóng viện phí.
Anh vừa đi khỏi, y tá liền vào đưa tôi đi kiểm tra sức khỏe.
Kiểm tra xong, tôi thấy y tá bận túi bụi nên khẽ mỉm , ý bảo mình có thể tự về .
Phòng chụp CT cách khu nội trú không xa, chỉ cách một hành lang dài.
Tôi vịn lan can bước chậm qua hành lang, lại nghe thấy giọng của Trình Hoài vang lên từ căn phòng cuối hành lang.
Giọng vốn trầm thấp lạnh lùng, nay lại ngả ngớn, buông thả, đang cợt trêu chọc ai đó.
“Đồ lẳng lơ, có nhớ bố không?”
Kiều Chi dùng bộ móng tay sơn màu sặc sỡ vuốt ve cái bụng nhô lên, một tay trượt dọc theo yết hầu Trình Hoài.
Đôi mắt hồ ly xếch lên khẽ nheo lại, thổi hơi vào tai .
“Nhớ đến mức không cài nổi áo ngực nữa rồi~”
Sắc mặt Trình Hoài tối sầm, định cúi người xuống.
Nhưng đúng lúc đó, tiếng nước xả từ nhà vệ sinh vang lên trong phòng bệnh.
Tiếp theo đó, một bé trai tầm năm sáu tuổi tung tăng chạy ra, nhào vào giữa hai người.
“Ba mẹ ơi, em trong bụng vẫn khỏe chứ?”
Ba mẹ…
Tôi chết trân tại chỗ, đứng lặng hai chữ trước mặt:
“Khoa Sản.”
Tôi bước đi loạng choạng, tay bám chặt vào lan can bên cạnh, cố gắng khiến bản thân trông bình tĩnh như không có chuyện gì.
Trong lòng không ngừng tự nhủ.
Không phải đâu, người đó không thể nào là Trình Hoài.
Trình Hoài của tôi luôn điềm đạm lễ độ, cao quý kín đáo, tuyệt đối không thể là người đàn ông trong phòng bệnh kia…
Nhưng giây tiếp theo, trong phòng bệnh đột nhiên vang lên tên tôi.
“Ôn Chỉ Yên nhập viện rồi sao?”
Giọng yểu điệu vang lên bên tai tôi như một tiếng sét đánh ngang tai.
Tôi đứng sững người, trơ mắt Trình Hoài vốn đã đứng dậy định rời đi, trong khoảnh khắc nghe thấy tên tôi, đáy mắt lập tức tối sầm lại.
Anh sải bước đến cạnh giường, ánh mắt u ám, giơ tay bóp lấy cổ Kiều Chi.
“Tôi đã với bao nhiêu lần, chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi.”
Trình Hoài cúi đầu thân thể người phụ nữ đang vùng vẫy, ánh mắt chẳng khác nào đang một con mèo con chó hoang nào đó.
Ngay khi ánh mắt Kiều Chi dần trở nên lờ đờ, mới từ từ buông tay ra.
Giọng lạnh nhạt, ánh mắt sắc lạnh.
Như thể hình ảnh âu yếm đầy tứ khi nãy chỉ là ảo giác.
“Chỉ Yên là vợ tôi, mãi mãi chỉ có một người là vợ tôi.”
“Nếu còn dám nghĩ đến chuyện dơ bẩn đó lần nữa…”
“Tôi sẽ khiến …”
“Chết không toàn thây.”
3
Tôi không nhớ nổi mình đã quay lại phòng bệnh bằng cách nào.
Chỉ biết lúc này tôi đang ngồi trên giường bệnh, cả người run rẩy không ngừng.
Không rõ là vì khó thở do bệnh hay vì đau lòng đến mức không thể kìm nén nổi.
Tôi gục xuống bên giường, hai tay ôm chặt lồng ngực đang đau nhói, thở hổn hển từng hơi.
Bất lực những giọt nước mắt to như hạt đậu hòa lẫn với mái tóc, thấm đẫm cả drap giường.
Đến khi Trình Hoài mở cửa bước vào, tôi nghe thấy một giọng trẻ con lanh lảnh vang lên từ ngoài cửa, lớn:
“Mẹ ơi, ấy xấu quá, còn xấu hơn mẹ nữa!”
Là giọng của con trai Kiều Chi.
Ngay sau đó là tiếng cái bạt tai vang dội.
Ngoài cửa im bặt một lúc.
Rồi tiếng trẻ con khóc thét và tiếng giày cao gót nện gấp gáp xuống sàn vang lên dồn dập, hối hả rời xa phòng bệnh của tôi.
Còn Trình Hoài, ngay khoảnh khắc đẩy cửa bước vào, ánh u ám trong đôi mắt lập tức tan biến, hóa thành nét dịu dàng như nước xuân.
Anh khựng lại một giây, sau đó vứt luôn tờ hóa đơn trên tay, bất chấp tất cả lao đến bên giường, cẩn thận đỡ tôi dậy.
Tôi ôm vào lòng, mặt đầy nước mắt, muốn chất vấn tất cả.
Nhưng cổ họng lại như bị thứ gì đó nghẹn chặt, không thể thốt thành lời.
Trình Hoài giữ chặt tôi trong vòng tay, cánh tay ấn chuông gọi bác sĩ nổi đầy gân xanh áo quần xộc xệch, mái tóc vốn chải chuốt gọn gàng cũng rối tung.
Tôi co người lại trong vòng tay , lắng nghe nhịp tim hỗn loạn không ngừng vì lo lắng.
m thầm tự với bản thân.
Anh tôi.
Nhưng chỉ mới vài chục phút trước, những gì tôi thấy ở khoa sản lại như một lưỡi dao, cắm phập vào tim tôi, xoáy sâu đến máu thịt nát bấy.
Trên phương diện “ dục”, cũng người phụ nữ tên Kiều Chi kia.
Còn đã cùng ta có đứa con thứ hai.
Cơn buồn nôn trào lên dữ dội, tôi đẩy mạnh Trình Hoài ra, gập người nôn thốc nôn tháo.
Còn Trình Hoài, không chút do dự giơ tay hứng lấy tất cả những gì tôi nôn ra.
Tay còn lại nhẹ nhàng xoa lưng tôi đang run rẩy, kiên nhẫn vỗ về.
“Cảm bất ổn và buồn nôn chỉ là phản ứng phụ bình thường của thuốc thôi, đừng sợ.”
Anh cố hạ thấp giọng, ánh mắt dịu dàng.
Không hề tỏ ra ghê tởm mà còn cúi người dùng khăn giấy ướt lau sạch sẽ từng chút một những thứ tôi nôn ra.
Cứ như thể người đàn ông hung hăng và lả lơi mà tôi thấy ở phòng bệnh khác cách đây vài chục phút, chỉ là ảo giác.
Tôi ngẩn ngơ Trình Hoài dùng tay trái sạch sẽ nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
Dùng những lời dịu dàng nhất, ân cần nhất để xoa dịu tâm trạng bất an của tôi.
Nhưng khi nhớ lại vài chục phút trước, cũng chính bàn tay này, đã giúp Kiều Chi cởi áo khoác.
Miệng thì toàn gọi ta là “đồ lẳng lơ”, “con đĩ”, khơi gợi bản năng nguyên thủy nhất của một người phụ nữ.
Tôi chợt nhận ra—
Tôi không thấu Trình Hoài.
Hay phải rằng—
Từ đầu đến giờ, tôi chưa từng thật sự biết con người thật của Trình Hoài là như thế nào.
4
Không biết là vì cảm dao quá mạnh hay vì lý do khác, bệnh của tôi lại nặng thêm.
Khi tỉnh lại, Trình Hoài không có bên cạnh, thay vào đó là bố mẹ tôi – những người đang đi du lịch ở tỉnh khác – đã vội vã trở về trong đêm.
Thấy tôi tỉnh, họ dịu dàng vuốt trán tôi.
“Chỉ Yên, còn chỗ nào thấy khó chịu không con?”
Sự xuất hiện của bố mẹ khiến tôi đang kìm nén cảm bỗng nghẹn ngào nơi sống mũi.
“Bố mẹ không phải đang đi du lịch sao?”
Mẹ tôi xoa đầu tôi, hiền:
“Cũng tại cái cậu Trình Hoài nhà con đấy, nghe bác sĩ con bị viêm phổi, lo lắng đến mất ngủ cả đêm, nửa đêm gọi cho bố mẹ, nhờ tụi mẹ về gấp để chăm sóc con, rằng bên cạnh con không có người thân, nó không yên tâm.”
“Nó còn không tin tưởng bác sĩ bệnh viện A, nhất định phải đích thân mời bằng chuyên gia hô hấp giỏi nhất thành phố A về khám cho con.”
“Bác sĩ Trần với nó vốn là kẻ thù không đội trời chung, mà vì con, nó vẫn chịu cúi đầu đi cầu xin người ta.”
Mẹ vừa , vừa rưng rưng nơi khóe mắt.
“Chỉ Yên, con gả cho người như Trình Hoài, bố mẹ không còn lo sau này con sẽ bị ai bắt nạt nữa.”
Bố tôi cũng phụ họa theo:
“Cậu ấy xem con còn quan trọng hơn cả mạng sống, Chỉ Yên à, con nhất định phải biết quý trọng, đừng giận dỗi trẻ con nữa.”
Đúng lúc đó, cửa phòng bị kéo mạnh ra.
Trình Hoài đứng ở ngưỡng cửa, đôi mắt đỏ ngầu vì thức trắng, vừa thấy tôi liền ánh lên tia sáng ấm áp.
Anh nghiêng người, cung kính mời vị chuyên gia đằng sau bước vào.
Lúc bác sĩ Trần đang khám cho tôi, tôi không nhịn mà chạm nhẹ vào tay Trình Hoài.
Nóng đến giật mình.
Tôi ngẩng đầu, thấy khuôn mặt trắng bệch đến dọa người.
Và trên bộ vest đen cắt may chỉn chu, thấp thoáng vết rượu loang lổ.
Trình Hoài… đã uống rượu vì tôi sao?
Trong lòng tôi dấy lên cảm khó tả.
Trình Hoài từ nhỏ đã không cưng chiều, thường xuyên bị bắt nạt, bữa đói bữa no, cuối cùng mắc chứng đau dạ dày nghiêm trọng.
Lúc đầu tôi không hề hay biết.
Mãi đến ngày cưới, chỉ vì tôi một câu: “Em không muốn người mình nồng mùi rượu.”
Anh lập tức không chút do dự, chắn hết tất cả ly rượu mời của khách thay tôi.
Khi đó mọi người đều rằng sợ vợ đến mất lý trí.
Anh chỉ khẽ cúi đầu, mỉm đáp lại từng người:
“Cô ấy không thích, tôi uống thay.”
Anh ngửa đầu uống hết ly này đến ly khác.
Sau đám cưới, nửa đêm nôn liên tục, người sốt đến kinh khủng.
Đo nhiệt độ, 39.1 độ.
Tôi đau lòng lau người cho , còn Trình Hoài thì chỉ yên lặng tôi bằng ánh mắt long lanh, ngoan ngoãn nằm im không gì.
Rồi thì thầm với tôi:
“Chỉ Yên, không ai có quyền bắt em điều em không thích.”
“Kể cả … cũng không.”
5
Tiễn bác sĩ Trần xong, tôi ép Trình Hoài đi khám ở phòng bệnh ngoài.
Quả nhiên, để thuyết phục bác sĩ Trần khám cho tôi, đã uống không ít rượu, lại tái phát bệnh dạ dày.
Không muốn phiền tôi, xin ở một phòng riêng, rằng có thể tự chăm sóc bản thân.
Nửa đêm, tôi bồn chồn không yên, trằn trọc mãi không ngủ . Tôi cầm đèn pin, lặng lẽ xuống vài tầng, định đến phòng xem thử.
Nhưng vừa đến gần phòng bệnh của , tôi đã thấy một cảnh tượng khiến người ta buồn nôn.
Trình Hoài – người ban ngày còn yếu ớt đến không nhấc nổi tay – lúc này đang đè lên người Kiều Chi, hơi thở cả hai dồn dập, tóc tai rối bời quấn lấy nhau.
Kiều Chi ngửa đầu, cầm ly rượu trắng rưới từng chút lên người mình.
Sau đó ta ném vỡ chai rượu, rồi áp đôi môi đỏ mọng lên yết hầu Trình Hoài.
“Ba ơi, rượu ban ngày ngon hơn, hay rượu bây giờ ngon hơn?”
Đôi mắt Kiều Chi long lanh như sương khói, hơi thở dịu dàng mà quyến rũ, khiến Trình Hoài như mềm nhũn cả người.
“Tiểu tinh, chẳng loại rượu nào thơm bằng em.”
Trình Hoài khàn giọng đáp, rồi cúi xuống hôn mạnh lên môi Kiều Chi.
Tôi đứng lặng ngoài cửa, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến tê dại.
m thanh bên trong phòng bệnh như từng nhát dao sắc lẹm, đâm vào lòng tôi, xoáy sâu không dứt.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, siết chặt ngực, cảm giác đau đến không thể hít thở.
Trong lòng như có hai “tôi” đang đánh nhau kịch liệt.
Một giọng vang lên: “Có lẽ có lý do nào đó chăng? Anh ấy mày đến mức chẳng màng bản thân. Có lẽ, lần này mày có thể tha thứ cho ấy…”
Nhưng giọng còn lại lại :
“Tha thứ lần này, rồi lần sau thì sao? Lần nữa thì sao? Mày định tha thứ cho ta cả đời à?”
“Mọi sai lầm, dù có mang danh , cũng phải có giới hạn đạo đức.”
“Tình thân, thì có thể chia sẻ một chút.”
“Nhưng của người , tao không chấp nhận sự phản bội.”
“Yêu thật lòng, sao chấp nhận cảm bị chia đôi?”
“Càng không thể chấp nhận cái cách chia sẻ ấy là bằng… thể xác.”
Tôi ngẩng đầu, ép mình phải thẳng vào cảnh tượng trong phòng.
Nghĩ đến buổi chiều hôm nay, vì tôi mà hạ mình, dẹp bỏ kiêu ngạo, cúi đầu cầu xin người khác khám bệnh cho tôi.
Rồi lại tận mắt thấy lúc này, cũng đang cúi đầu, cũng đang hạ mình — là dán chặt thân thể vào một người phụ nữ khác, dùng những lời dâm uế để thỏa mãn ta.
Tôi chợt nhận ra, đối mặt với sự phản bội trắng trợn này, tôi lại bình tĩnh hơn cả trong tưởng tượng.
Yêu thì sao chứ?
Ngoài việc là người của Trình Hoài, tôi còn là con của cha mẹ, là bè của nhiều người, là giáo của học sinh.
Ngoài đã bị chia sẻ này, tôi còn có vô vàn cảm chân thành và trọn vẹn khác dành riêng cho mình.
Vậy thì hà cớ gì, tôi phải vì một đã bị vấy bẩn, mà đánh mất lòng tự trọng, kiêu hãnh và nguyên tắc của mình?
Tình , dù lớn lao đến mấy—
Xét cho cùng, cũng chỉ là… mà thôi.
Nghĩ đến đây, tôi lau khô nước mắt, ép mình cầm điện thoại lên, tay run rẩy bắt đầu quay lại đoạn hình ảnh trước mắt.
Nếu đã quyết định buông tay với Trình Hoài,
Thì những gì tôi thấy lúc này, chính là bằng chứng xác đáng nhất khi tôi đề nghị ly hôn sau này.
Tôi phải giữ lại.
Nhưng đúng lúc đó, hành lang vắng lặng đột nhiên vang lên một giọng gọi gấp gáp:
“Chỉ Yên, nửa đêm nửa hôm không ngủ còn mò ra đây gì ?”
Là giọng mẹ tôi.
Bà khoác áo khoác, vội vã chạy về phía tôi.
Tim tôi như lỡ một nhịp, cuống quýt hạ điện thoại xuống, định kéo mẹ rời đi.
Nhưng vừa xoay người trong cơn hoảng loạn—
Tôi chạm phải ánh mắt đen sẫm đầy sát khí đang thẳng ra từ trong phòng bệnh—
Chính là ánh mắt của Trình Hoài.
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?