19
Tần Chấp hiểu rất rõ về bản thân mình.
Anh ta chỉ là một tên công tử bột, không có chút tài năng hay năng lực thực sự.
Cả đời này, chắc ta không thể nên chuyện gì to tát.
Có lẽ chỉ có thể sống dựa vào quỹ tín thác của gia tộc,
Làm một kẻ ăn bám đến cuối đời.
Vậy nên chuyện cảm hay hôn nhân của ta, căn bản không phải thứ mà ta có thể tự quyết định.
Lúc nhà họ Cảnh sản, ta đã biết, mình và Cảnh Bảo Di sẽ không bao giờ có khả năng nữa.
Nhưng cũng chẳng cảm thấy quá buồn.
Bởi vì ta vốn dĩ là một kẻ vô tâm vô phế.
Tình cảm của ta dành cho Cảnh Bảo Di, giống như em từ thuở nhỏ hơn là nam nữ.
Dù không thể cưới ấy, không thể chăm sóc ấy,
Nhưng ta thật lòng mong rằng ấy có thể sống một cuộc đời hạnh phúc.
Trong mắt Tần Chấp, Cảnh Bảo Di chẳng khác gì đóa hoa hồng mong manh, nuôi dưỡng trong nhà kính nhiệt độ ổn định.
Cô ấy hoàn toàn không chịu nổi sóng gió cuộc đời.
Nhưng kể từ khi nhà họ Cảnh sụp đổ, những kẻ dòm ngó ấy nhiều không kể xiết.
Lúc này, Tần Chấp không khỏi nghĩ, nếu Tạ Tư Nam thực sự có chút cảm dành cho Cảnh Bảo Di,
Vậy có lẽ, ta cũng đủ sức để che chở cho ấy cả đời bình yên vô lo.
Anh ta châm thêm một điếu thuốc, ho nhẹ một tiếng, rồi chậm rãi :
“Tôi cũng muốn ở bên ấy…”
Nói xong, ta lại thở dài:
“Chỉ tiếc là, mấy hôm nay tâm trạng ấy không tốt, cứ lén khóc một mình.”
“Tôi mấy lần rủ ấy đi du lịch cho khuây khỏa, ấy đều từ chối. Tôi cũng đang đau đầu đây.”
“Cậu … ấy cứ lén khóc một mình?”
Trong khoảnh khắc đó, trái tim Tạ Tư Nam mềm nhũn hoàn toàn.
“Tạ tiên sinh, đã không cần ấy nữa, giờ lại giả vờ quan tâm gì?”
“Tôi bao giờ là tôi không cần ấy?”
Tần Chấp khẽ lạnh:
“Anh và đầu của đang quấn quýt không rời, còn bận tâm đến Bảo Di gì?”
“Tôi tuy là một kẻ ăn chơi vô dụng, nuôi Bảo Di thì vẫn có thừa khả năng.”
“Cô ấy không vui khi ở lại Hồng Kông, tôi đang định đưa ấy sang Pháp định cư…”
“Cậu dám!”
Giọng của Tạ Tư Nam trầm xuống, cơn giận dữ gần như không thể kìm nén.
“Tạ tiên sinh, tại sao tôi lại không thể?”
Tần Chấp từng câu từng chữ đều sắc bén:
“Đừng quên, Bảo Di chỉ là một từng ở bên . À không, theo lời , cả đời chỉ có một chính thức, nên Bảo Di thậm chí còn không tính là ‘người cũ’ của .”
“Anh có tư cách gì can thiệp vào chuyện của ấy?”
“Tần Chấp!”
“Sao ? Nói trúng tim đen rồi à?”
“Tạ tiên sinh, cao cao tại thượng, là kẻ đứng trên đỉnh quyền lực.
Nhưng Bảo Di bây giờ chỉ là một đáng thương, gia tộc sa sút, không chỗ dựa.”
“Nếu chỉ muốn chơi , thì dừng lại đi, đừng quấy rầy ấy nữa.”
Nói xong, Tần Chấp dứt khoát cúp máy.
Chưa đợi Tạ Tư Nam gọi lại, ta còn thẳng tay chặn số.
Anh ta muốn dồn thêm một cú mạnh nữa.
Muốn kéo kẻ đàn ông kiêu ngạo này xuống khỏi bệ cao, khiến ta cam tâm nguyện bước xuống khỏi thần đàn.
20
Ngay trong đêm, tôi bị Tần Chấp kéo thẳng ra sân bay, bay sang Pháp.
Hai tuần ở Pháp, tôi vui chơi thỏa thích, không bận tâm bất cứ điều gì.
Sau đó, tôi nhận lời mời việc từ một studio thiết kế trang sức ở Cảng Thành.
Lương thử việc 18.000 đô Hồng Kông một tháng!
Nếu là trước đây, con số này còn chưa đủ mua một chiếc khuyên tai của tôi.
Nhưng hiện tại, tôi đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Bởi vì, cảm giác tự mình kiếm tiền và tiêu tiền hoàn toàn khác với việc đưa tay ra và nhận những đồng tiền không do mình ra.
Ngay lập tức, tôi đặt vé bay về Hồng Kông.
Sau khi hoàn tất các thủ tục nhận việc, hôm sau tôi bắt đầu đi .
Công việc bận rộn giúp tôi dần quên đi nỗi đau trước kia.
Tôi rất thích công việc này.
Càng thích hơn khi thấy bản thân mình ngày càng tiến bộ,
Cảm nhận giá trị của chính mình.
Thậm chí, tôi đã rất lâu rồi không còn nhớ đến cái tên ‘Tạ Tư Nam’ nữa.
Còn ở Cảng Thành lúc này, tin tức về ta cũng trở nên cực kỳ ít ỏi.
Trước đây, tin đồn ái của ta nhan nhản khắp mặt báo.
Nhưng bây giờ, tất cả đều biến mất không dấu vết.
Thậm chí, ngay cả người đầu tiên bí ẩn của ta, cũng không còn ai nhắc đến nữa.
Thi thoảng, khi có chút rảnh rỗi, tôi chợt nhớ đến Tạ Tư Nam, dường như đã không còn nhớ rõ gương mặt ta nữa.
Tôi dần quen với đồng nghiệp, mọi người đều rất vui vẻ hòa đồng.
Công việc giờ đây đã trở thành điều tôi mong chờ mỗi ngày.
Lúc rảnh, tôi thậm chí còn bắt đầu viết chuyên mục thời trang cho tạp chí.
Dù sao từ nhỏ tôi đã lớn lên trong giới thượng lưu, gu thẩm mỹ của tôi thuộc hàng đỉnh cao trong giới tiểu thư danh giá ở Cảng Thành.
Sau này, tôi còn muốn mở một cửa hàng thời trang cao cấp.
Cảng Thành từng có một người phụ nữ truyền kỳ.
Bà ấy trải qua hôn nhân đổ vỡ, sản, vẫn tự tay kiếm tiền, dùng ngòi bút của mình trả hết nợ nần.
Tôi có gì mà không thể ?
Tôi có thể say mê tiền tài, trang sức, xa hoa.
Nhưng tôi cũng đủ tỉnh táo để hiểu rằng—
Nhan sắc rồi cũng sẽ phai tàn.
Dựa vào đàn ông, kết cục chỉ có thể thê thảm.
Chỉ có tiền do chính mình ra, mới không bao giờ phản bội mình.
21
Một chị đồng nghiệp giới thiệu đại học của chị ấy cho tôi.
Tôi từ chối mấy lần, cuối cùng không nỡ từ chối nữa, đành đồng ý gặp mặt vào giờ trưa.
Chúng tôi hẹn nhau ở quán trà dưới tòa nhà công ty.
Giờ đây, tôi đã không còn phủ đầy hàng hiệu từ đầu đến chân.
Những chiếc túi xách xa xỉ cũng bị tôi vứt sang một bên.
Thứ tôi xách theo hôm nay, chỉ là một chiếc túi giấy đựng trà sữa đặt ngoài hàng.
Cảnh Bảo Di cũng có thể sống như một người bình thường.
Giống như ngày tôi chia tay Tạ Tư Nam, tôi đã —
Tôi có tay có chân, tôi sẽ không chết đói.
Người đàn ông kia có lý lịch khá ấn tượng, hiện đang việc tại một công ty nước ngoài.
Lương hiện tại ba mươi nghìn, tháng sau có thể thăng chức tăng lương, tương lai rất sáng sủa.
Anh ta rõ ràng rất hài lòng về tôi, mà tôi cũng không thấy ta quá tệ.
Là một người đàn ông hài hước, vài câu đã khiến tôi bật vui vẻ.
Nhưng ngay lúc tôi lần thứ ba,
Tạ Tư Nam bỗng xuất hiện.
Anh ta kéo ghế bên cạnh tôi ra, ngồi xuống một cách thản nhiên.
Người đàn ông đối diện ngạc nhiên, vẫn giữ phép lịch sự:
“Xin hỏi, chúng ta có quen nhau sao?”
Tạ Tư Nam không tôi, chỉ tựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh nhạt thẳng vào người đàn ông kia.
Tôi không nhịn kéo nhẹ tay áo ta, ta hoàn toàn phớt lờ.
“Tạ Tư Nam…”
Tôi nhỏ giọng gọi tên ta, lúc này ta mới liếc tôi một cái.
“Ngoan, uống trà sữa trước đi.”
“Anh định gì đấy?” Tôi nhíu mày, trong lòng có chút bất an.
Tôi sợ ta lại phát điên, mất mặt người khác.
Tạ Tư Nam khẽ nhếch môi, không trả lời tôi, chỉ tiếp tục người đàn ông đối diện.
“Cảnh Bảo Di vừa tiểu thư vừa khó chiều, lại tiêu tiền như nước. Cô ấy chỉ uống nước Purra, mê nhất là trứng cá muối bạch tạng, nấm trắng Alba, phô mai Podolica, một bữa ăn có thể tiêu cả chục nghìn đô.”
“Cô ấy chỉ thích túi Hermès phiên bản giới hạn toàn cầu, váy không phải haute couture thì không mặc, giày thì chưa bao giờ đi hai lần. Anh chắc chắn với mức lương ba mươi nghìn một tháng, nuôi nổi ấy?”
Người đàn ông đối diện từ từ sững sờ, vẫn cố giữ bình tĩnh:
“Nhưng tôi thấy hôm nay váy của Cảnh tiểu thư chỉ là một thương hiệu bình dân trong trung tâm thương mại, ấy cũng không mang túi Hermès…”
Nụ trên môi Tạ Tư Nam càng sâu hơn:
“Anh à, tôi còn chưa hết đâu.”
Tôi thực sự muốn lập tức kéo Tạ Tư Nam ra ngoài,
Tốt nhất là đá thẳng ta xuống biển Victoria luôn.
Nhưng ngón tay tôi vừa chạm vào tay áo ta,
Anh ta đã nắm chặt lấy tay tôi, đặt ngay lên đầu gối.
“Cô ấy không chỉ tiểu thư khó chiều, kén chọn ăn mặc, mà còn trở mặt nhanh hơn lật sách.”
“Tạ Tư Nam!”
Tôi xấu hổ đến mức suýt nhảy dựng lên.
Nhưng ta không những không buông tay, mà còn nghiễm nhiên nắm chặt hơn, thậm chí trêu chọc siết nhẹ đầu ngón tay tôi.
“À, đúng rồi, ấy ngủ không yên, còn hay mộng du. Mộng du xong còn đánh người, đã đánh thì sức mạnh như trâu ấy…”
Nói đến đây, cuối cùng ta cũng chịu quay sang tôi.
“Cảnh tiểu thư, em còn nhớ chuyện đêm đầu tiên chúng ta bên nhau không?”
“Mặt hôm đó bị bầm một mảng, phải ba ngày sau mới tan hết.”
22
Người đàn ông đối diện sợ hãi đứng dậy, vội vã bỏ chạy.
Tôi ngồi tại chỗ, tức đến mức muốn bốc khói từ đầu đến chân.
Vậy mà Tạ Tư Nam vẫn còn tâm trạng gọi thêm trà bánh để dỗ dành tôi ăn.
Tôi không thèm để ý đến ta, đứng phắt dậy, đi thẳng ra ngoài.
Anh ta rút bóp ra, tùy tiện rút một xấp tiền mặt thanh toán, rồi nhanh chân đuổi theo tôi.
Tôi cầm túi trà sữa, bước nhanh như gió cuốn.
Anh ta lặng lẽ theo sau, giọng khẽ gọi:
“Bảo Di…”
Tôi đột ngột dừng bước, tức đến mức nhắm mắt hét lớn giữa phố đông người:
“Tạ Tư Nam, cái đồ già khốn kiếp này, có thể im miệng không?!”
Người qua đường đồng loạt ngoảnh đầu tôi.
Vừa hét xong, tôi mới nhận ra mình hơi quá đà.
Khẽ lùi lại một bước, cúi đầu lí nhí:
“Tạ tiên sinh, tôi xin lỗi.”
Dù có sa sút đến đâu, giáo dưỡng vẫn là thứ khắc sâu vào xương tủy.
Bạn thấy sao?