8
Mỗi đêm tôi đều tìm vài nam người mẫu, ôm họ để cầm cự sống sót.
Nhưng hiệu quả rõ ràng không tốt bằng Hạ Dục Thanh.
Cho đến khi gặp lại ta, lý trí mong manh của tôi hoàn toàn sụp đổ.
Đánh đu hay mất mạng? Tôi chọn đánh đu.
Hạ Dục Thanh đại diện cho một tập đoàn hàng đầu đến trường đại học để tuyển nhân sự.
Giáo sư của tôi đề cử tôi và một vài sinh viên khác.
“Hạ Dục Thanh à, vì cậu là tôi nên tôi mới đặc biệt giới thiệu nhóm sinh viên này.
“Nhất là đứa nhỏ tuổi nhất— bé này trông thì tinh quái thôi năng lực rất cừ.
“Khê Miểu đâu rồi? Ra chào hỏi một tiếng nào!”
Tôi chậm rãi bước ra từ góc phòng.
Hạ Dục Thanh nhướn mày, có vẻ bất ngờ.
Từ khi thấy ta, đầu óc tôi cứ lơ lửng trên mây.
Hôm nay, cách ăn mặc của ta vừa cấm dục, lại vừa gợi cảm chết người.
Áo khoác dáng dài màu cà phê, quần tây đen, giày da buộc dây cổ cao.
Chuẩn hình tượng “ông bố trẻ trung”.
Bên cạnh có đàn chị thì thầm:
“Đậu má, đẹp trai quá, đúng chuẩn ông bố có vibe thiếu niên!”
Tôi chìm trong suy nghĩ: Một ông bố đẹp trai thế này, tôi đã từng ôm rồi.
Nhưng nghĩ đến mâu thuẫn trước đó, chắc chắn ta sẽ không chọn tôi.
Giáo sư vẫn đang nhiệt giới thiệu:
“Đừng con bé có vẻ láu cá, nó việc rất nghiêm túc.
“Hồi đại học, nó luôn đứng nhất ngành đấy.”
Hạ Dục Thanh gật đầu.
“Nói xong chưa?”
“Ừm.”
“Được rồi, ra ngoài đi.”
Anh ta hất cằm, ra hiệu cho tôi đi ra.
Tôi chán nản bước ra khỏi phòng.
Dù đã đoán trước, tôi vẫn thấy cực kỳ khó chịu.
Từ khi gặp Hạ Dục Thanh, tôi mới nhận ra một điều.
Thèm khát thân thể một người và căm hận một người hoàn toàn không hề mâu thuẫn.
Bảo sao trên đời lại có cái gọi là hận thù.
Càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, càng muốn để lại dấu vết lên người đối phương, chỉ nghĩ thôi cũng thấy kích thích.
Nếu tôi không có lời mời việc, thì tôi sẽ ăn thử vị sếp một chút.
Tôi ung dung dạo quanh khuôn viên trường, suy nghĩ xem nên trả thù Hạ Dục Thanh như thế nào.
Rồi tôi chợt nhớ mình để quên đồ trong văn phòng.
Lúc quay lại lấy, tôi vừa hay chạm mặt ta trên đường.
“Hạ Dục Thanh.”
Tôi đứng trên đỉnh cầu thang, ánh mắt đầy ẩn ý xuống ta.
Ánh hoàng hôn rọi vào hơi chói, tôi khẽ nheo mắt.
Tay đặt lên lan can, từng bước một tiến lại gần.
Bậc thang phía dưới chắn đi ánh mặt trời, bóng tối bao phủ xung quanh, bầu không khí bỗng trở nên u ám hơn.
“Tôi hỏi , tại sao không chọn tôi?”
“Hạ tiểu thư, vẫn còn trò gì mới mà tôi chưa thấy sao?
“Đúng là ngu dốt đến mức… mới lạ.”
…
Sao lại còn công kích cá nhân nữa chứ?
Tôi lạnh hai tiếng:
“Không phải vì tôi ôm hai cái trong quán bar đấy chứ?
“Oh đúng rồi, bảo không mà.”
Hạ Dục Thanh chống một tay lên lan can phía sau tôi, vây chặt lấy tôi trong góc.
“Với , vẫn dư sức.”
Ha, lớn lối thật đấy.
Tôi là succubus đấy, không phải ai cũng nuốt trôi tôi đâu.
Mặt trời lặn dần, bóng tối càng sâu.
Rất thích hợp để chuyện xấu.
Tôi thẳng vào mắt Hạ Dục Thanh, triển khai ảo thuật.
Đôi mắt ta sắc bén, sâu thẳm, có một sức mạnh xuyên thấu, khi bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh, con ngươi lập tức trở nên mơ hồ, như một vệt mực chưa tan hết.
Chỉ chốc lát sau, ta tỉnh táo lại.
Giấc mơ lần này, tôi cầm roi da quất ta thật mạnh.
Ban ngày không dám càn, chẳng lẽ buổi tối cũng không dám sao?
9
【Cô đi đâu rồi?】
【Tổng giám đốc Hạ đã chọn xong người, bảo họ ra ngoài chờ. Cô là người đầu tiên, kết quả là chọn xong thì không thấy bóng dáng đâu?】
【Lời của tổng giám đốc, cũng không thèm nghe à?】
Vừa mới trả thù xong Hạ Dục Thanh, tôi đã nhận tin nhắn này.
Chắc chắn là ta cố .
Nhà ai mà mời người đứng ngoài đợi, chẳng phải là đuổi thẳng ra ngoài sao?
Nhưng đến thứ Hai, tôi vẫn ngoan ngoãn đi .
Đối diện với Hạ Dục Thanh, tôi nở một nụ tiêu chuẩn, để lộ đúng tám chiếc răng trắng sáng.
Kết quả, ta thậm chí chẳng buồn mà cứ thế lướt qua tôi.
Cả tuần đi , tôi và Hạ Dục Thanh không một câu.
Anh ta thấy tôi cũng coi như không khí, đến cả ánh mắt cũng chẳng thèm liếc một cái.
Một giấc mơ thôi mà, có cần phải thù dai không?
Buổi tối, quản lý ném cho tôi một tập tài liệu.
“Tổng giám đốc Hạ bảo lại, cái này chưa đạt cầu!”
Đàn ông trưởng thành rồi mà còn chơi trò lấy việc công trả thù riêng à?
Tăng ca đến mười một giờ đêm, đèn trong phòng tổng giám đốc cuối cùng cũng tắt.
“Tổng giám đốc Hạ, muộn thế này, có phải đang ở lại bầu với tôi không?”
“Đừng tự tưởng tượng.”
“Thật sao?”
Tôi theo Hạ Dục Thanh vào thang máy.
“Tổng giám đốc Hạ, cũng quá thích lấy việc công trả thù riêng rồi đấy.
“Muộn thế này không cho tan , chắc chỉ có mình tôi thôi nhỉ?”
Đứng trên giày cao gót lâu quá có chút mỏi, tôi xoay xoay cổ chân một chút.
Mũi giày vô lướt nhẹ qua ống quần ta.
Bộ đồ công sở mới mua có phần cổ áo hơi chật, tôi tháo một cúc để dễ thở hơn.
Hạ Dục Thanh liếc tôi.
“Cô vô dụng mà cũng đổ lỗi cho tôi?”
Ha, đúng là đáng bị trêu chọc.
Trong không gian khép kín của thang máy, tôi không hề sợ hãi.
Tôi giả vờ loạng choạng, vô đẩy Hạ Dục Thanh vào vách tường.
Thuận thế, tôi ngả vào lòng ta, cằm tựa lên vai , tỏ vẻ yếu đuối.
“Làm việc lâu quá rồi, tôi bị tụt huyết áp chút thôi.”
Thực ra, tôi đói đến mất tỉnh táo, chỉ muốn hít một hơi khí đàn ông.
Tôi khẽ thở gấp, lồng ngực hơi phập phồng.
Do tác hơi mạnh, một cúc áo trước ngực bị bật ra.
Trong tầm mắt của tôi, nốt ruồi đen trên xương quai xanh cũng theo nhịp thở mà lên xuống.
Gã đàn ông này, lần đầu gặp đã vạch áo tôi ra để chạm vào nốt ruồi, còn dám giả vờ thanh cao.
Đúng là diễn sâu.
Hạ Dục Thanh hạ mắt, hàng mi dài đổ bóng lên bọng mắt.
Vì , tôi không thấy ngọn lửa thèm khát bị ta che giấu.
“Đừng quên, từng là của cháu tôi.”
“Ồ? Vậy nên… ép tôi chia tay là vì muốn ở bên tôi sao?”
“Hừ.”
Hạ Dục Thanh khẽ , giọng điệu mang theo ý giễu cợt.
“Tôi ghét nhất kiểu phụ nữ như , nên tất nhiên nhà họ Hạ không thể có chỗ cho .”
“Kiểu phụ nữ như tôi thì sao?”
Tôi nghịch ngợm chạm vào hầu kết của ta, nhẹ nhàng ấn một chút.
Ánh mắt ta trầm xuống, khinh thường cất giọng:
“Tầm thường.
“Nực .
“Ngu xuẩn.”
Tôi là do chính ta đích thân tuyển vào.
Người đàn ông này đúng là không mở miệng thì thôi, mở miệng là không có câu nào tử tế.
Được rồi, hôm nay tôi sẽ khiến ta câm miệng.
Tôi nhanh chóng nắm lấy cằm ta, triển khai ảo thuật ảo giác.
10
Tưởng rằng ôm Hạ Dục Thanh một lúc, ngày hôm sau tôi sẽ có tinh thần hơn.
Không ngờ, hoàn toàn vô tác dụng.
Uể oải đến công ty, sắc mặt mệt mỏi.
Quản lý bảo tôi đem tài liệu sang cho Hạ Dục Thanh, kết quả là ta không có trong văn phòng.
Tôi lười biếng dựa vào bàn việc của ta.
Tóc không buộc, những lọn xoăn rối tung, có hai sợi buông lơi trước ngực.
Mất tinh thần, tất nhiên cũng chẳng có tâm trạng để nở nụ .
Tôi buồn chán ngắm bộ móng tay mới .
Móng dài thế này, nếu tát ai chắc chắn sẽ để lại vết.
Chờ hơn mười phút, đến cả cơn tức giận cũng mất sạch.
Cuối cùng, Hạ Dục Thanh cũng bước vào.
Bước chân ta thoáng khựng lại.
Lúc này, tôi mới rời mắt khỏi móng tay, ta.
“Tổng giám đốc Hạ, đây là tài liệu của .”
“Ra ngoài đi, lần sau ăn mặc tử tế rồi hãy vào văn phòng tôi.”
Hạ Dục Thanh quay người, treo áo vest lên.
?????
Anh ta bị kích thích gì à?
“Tổng giám đốc Hạ, không sao chứ? Công ty chúng ta đâu có cầu quy định về trang phục?”
“Ra ngoài.
“Nhớ khâu lại cái cúc bị bung, buộc tóc lên, tẩy luôn bộ móng kia đi.”
“Anh đang nhắm vào tôi đấy à?”
Hạ Dục Thanh lập tức gọi điện:
“Thông báo cho bộ phận hậu cần, từ hôm nay bắt đầu kiểm tra trang phục của nhân viên.”
??????
Không phải chỉ nhằm vào tôi, mà là nhắm vào tất cả mọi người luôn?!
Nhưng cơ thể tôi đang rất khó chịu, nên tôi cũng chẳng buồn để tâm.
Đúng lúc này, buổi họp chiều đến, quản lý lại kiếm chuyện.
Bài thuyết trình trên PPT—nội dung chính là phương án tôi đã .
Tôi lập tức đứng dậy chất vấn.
Tên đàn ông bụng phệ tôi đầy khinh thường:
“Cô có chứng cứ gì chứng minh?
“Cô chỉ là một thực tập sinh mới, có thể viết bản kế hoạch chi tiết như sao?
“Không biết lại bám lấy nhân vật nào trong công ty rồi?”
Tôi giận đến mức nghẹn lời:
“Tất nhiên là do tổng giám đốc Hạ đích thân tuyển tôi vào!”
“Hóa ra là …
“Xem ra và vị nào trong thang máy tối qua quan hệ cũng khá tốt với tổng giám đốc Hạ nhỉ?”
Hóa ra lúc đó ta đã thấy.
Có lẽ vì Hạ Dục Thanh cúi đầu nên hắn ta hiểu nhầm là một vị lãnh đạo khác.
“Bây giờ đang trong cuộc họp.
“Nếu cả hai đều nhận là mình bản kế hoạch này, thì Khê Miểu cũng thuyết trình đi.”
Hạ Dục Thanh dựa vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Không cần phiền phức đâu.”
Tôi có cách chứng minh.
“Người ta bảo thuyết trình thì cứ thuyết trình đi.”
Tôi chẳng hiểu ta vòng vo gì.
Nhưng vẫn theo.
Dù sao kế hoạch cũng là tôi , thuyết trình chỉ là chuyện nhỏ.
Sau khi tôi trình bày xong, chênh lệch giữa hai bên quá rõ ràng, ai kế hoạch ai chỉ đạo nhặt lại cũng chẳng cần bàn cãi nữa.
Lúc này, tôi bước lên, điều chỉnh lại slide PPT.
Trên đó có chữ ký mờ của tôi, chỉ cần đổi màu, nó sẽ hiện rõ ngay lập tức.
“Công ty cũng đâu có cấm đương, mấy chuyện vặt vãnh như thế này, sau này đừng mang ra bàn nữa.”
Quản lý tái mặt:
“Tôi chỉ thấy nó ảnh hưởng không tốt…”
“Cút ra ngoài.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Dục Thanh quét qua như thể mang theo áp lực thực sự, khiến gã kia rụt cổ.
“Khê Miểu, theo tôi vào văn phòng.”
Cảm giác mệt mỏi trong người càng lúc càng rõ rệt.
Tôi mơ màng đi theo ta vào phòng.
“Tổng giám đốc Hạ…
“Anh hoàn toàn có thể chứng minh ngay từ đầu, tại sao còn bắt tôi thuyết trình thêm một lần nữa… Mệt quá đi…”
“Gần đây tôi ngủ không ngon, xem biểu diễn một chút để tỉnh táo hơn.”
Bạn thấy sao?