6
Bầu không khí căng thẳng bị Hạ Vọng vỡ.
“Chú nhỏ, hai người đang chuyện gì ?”
Hạ Vọng gõ cửa.
Tôi mở cửa ra, lao vào lòng ta.
Vẻ mặt đầy ấm ức:
“A Vọng, nhỏ của bảo chúng ta chia tay, tại sao chứ?
“Em đã gì sai sao?
“Tại sao ấy lại bắt nạt em như ? Thật đáng ghét, thật hèn hạ, thật vô liêm sỉ…”
Tôi vừa khóc vừa dụi vào ngực Hạ Vọng, khóe miệng lại nở nụ đắc thắng khi về phía Hạ Dục Thanh.
“Khê Miểu, đừng khóc nữa, ồn nhỏ sẽ càng bực hơn đấy.”
Đồ nhát gan.
Tôi bị Hạ Vọng kéo về phòng.
Nước mắt lưng tròng, tôi nghẹn ngào:
“Hạ Vọng, thật sự muốn nghe lời nhỏ, chia tay với em sao?”
Tôi đoán, sau khi ta vạch rõ với Thẩm Yên đêm qua lại có cái cớ từ Hạ Dục Thanh, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này lời chia tay với tôi.
“Khê Miểu, thực ra… em cũng thấy đó, trong nhà họ Hạ, nhỏ có địa vị cao, không thể không…”
Quả nhiên, tôi đoán không sai.
“Hạ Vọng.”
Tôi ngắt lời ta:
“Tôi muốn chia tay với .”
“Cái gì?”
Hạ Vọng cau mày:
“Em cái gì?”
Anh ta không thể tin —một người từng ta đến mức si mê như tôi, lại là người ra lời chia tay trước.
Tôi cố ý kéo lỏng áo ngủ, giọng mập mờ.
“Hạ Vọng, dù em rất … nhỏ của vừa rồi… đối với em… Anh ấy là bậc trưởng bối…”
Tôi quay lưng đi, đôi vai run nhẹ.
“Không thể nào, không thể nào! Chú nhỏ không phải loại người như ! Khê Miểu, em có nhầm không?”
Hạ Vọng bồn chồn đi qua đi lại trong phòng.
“Hạ Vọng, vì em quá , nên em không muốn giấu điều gì.
“Anh tin nhỏ, lại nghi ngờ của em dành cho sao?
“Nếu không tin của em, chẳng lẽ ngay cả chính bản thân mình cũng không tin?”
Tôi dịu dàng ta, ánh mắt đầy cảm.
“Bây giờ ấy đã nhằm vào của , sau này thì sao?
“Liệu có phải ấy cũng sẽ nhằm vào vợ , con , cháu không? Biết đâu sau này còn…”
Tôi chưa hết câu, dù có ngốc đến đâu, Hạ Vọng cũng hiểu.
Việc Hạ Dục Thanh không thích tôi là sự thật, cộng thêm bản tính nóng nảy của Hạ Vọng, chỉ cần châm thêm một mồi lửa, ta sẽ bùng lên ngay.
Anh ta lao xuống lầu.
Chặn đường Hạ Dục Thanh, người đang chuẩn bị ra ngoài.
“Chú nhỏ.”
Giọng điệu không còn chút kính trọng nào, mà mang theo vẻ lạnh lẽo.
“Sao?”
“Khê Miểu không thích ấy?”
“Oh? Cô ta à? Vậy thì chắc đấy.”
Hạ Dục Thanh hoàn toàn không coi Hạ Vọng ra gì.
Hạ Vọng rõ ràng đã tức giận:
“Hạ Dục Thanh!”
Bước chân của Hạ Dục Thanh khựng lại, ánh mắt lướt lên lầu, tôi đang lén lút quan sát, nụ châm chọc hiện rõ.
“Bạn của cậu đúng là thú vị… thú vị đến mức…”
Dám đem cậu ra trò .
Lời đầy ẩn ý, Hạ Vọng chưa kịp suy nghĩ kỹ đã vung nắm về phía Hạ Dục Thanh.
Nhưng ta chỉ cần giơ tay, dễ dàng cản lại, xoay nhẹ một cái khiến Hạ Vọng đau đến mức quỵ xuống đất.
Còn Hạ Dục Thanh, đến cả một cái nhíu mày cũng không có.
Anh ta chỉnh lại vạt áo, không chút nể nang mà buông một câu:
“Đồ ngu.”
Trước khi đi, ánh mắt ta lại lướt về phía cầu thang.
Nhưng nơi đó trống không—tôi đã sớm rút về phòng rồi.
Người đàn ông này, đẳng cấp của ta đúng là khác xa Hạ Vọng.
Nếu tôi có thể chinh phục ta thì sao nhỉ?
Dừng! Dừng ngay!
Hạ Dục Thanh có thừa sức lực và thủ đoạn để khiến tôi khốn đốn.
7
Hạ Vọng mãi sau mới nhận ra tôi có ý đồ chia rẽ hai cháu họ.
Lúc ta gọi đến chất vấn, tôi đang ở quán bar.
Không còn trai để hôn, có hơi đói.
“Khê Miểu, em dám chơi tôi?”
“Không có, chẳng qua là tôi hết thích rồi.”
“Làm sao có thể! Đây lại là một chiêu lạt mềm buộc chặt của em đúng không?”
“Hạ Vọng, khi nào mới bớt ảo tưởng sức hút của mình ?”
Tôi đi dọc hành lang quán bar, tìm một người vừa mắt để ôm một cái.
Bỗng nhiên, tôi thấy một bóng dáng cao lớn với đôi chân dài miên man.
Gấu áo sơ mi buông lỏng, nhét hờ vào thắt lưng, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo.
Tay áo xắn lên, để lộ một đoạn cẳng tay gân guốc, kéo dài xuống là đôi bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng.
Áo khoác vắt trên vai, dáng vẻ tùy ý đầy sức hút.
Tôi không hiểu sao bị thu hút, cứ thế lặng lẽ bám theo phía sau.
Hạ Vọng vẫn ồn ào trong điện thoại.
“Em đang ở đâu? Sao ồn thế?”
“Anh đến bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ còn không nhận ra sao?”
“Em ở quán bar?”
“Ừ.”
Người đàn ông đó đi vào nhà vệ sinh, tôi đứng chờ ở góc khuất.
“Em đến quán bar gì?!”
“Tìm đàn ông.”
Hạ Vọng nổi điên:
“Anh không đủ để thỏa mãn em sao?!”
“Anh có dám ngủ với tôi không?”
Người đàn ông kia bước ra, tôi ngay lập tức bước theo sau.
Hạ Vọng bị tôi hỏi đến mức đơ luôn: “Có gì mà không thể?”
Anh ta nhẹ:
“Khê Miểu, hóa ra đây mới là mục đích của em à? Anh bảo sao, bám lấy lâu như , hôm nay thì…”
“Nhưng mà nhỏ quá.”
“Cái gì?”
Trước đây, Hạ Vọng từng nhờ tôi đi mua đồ lót cho ta.
Tôi lén ghi nhớ kích cỡ, rồi về tra lại 《Cẩm nang thực đơn Succubus》.
Sách ghi rằng tôi chỉ nên ăn no sáu phần.
Nhưng vì thích ta, tôi thà chọn thay vì bánh mì.
Còn bây giờ, tôi chỉ muốn có một chiếc “bánh mì Pháp” đủ to để nghẹn chết tôi luôn.
Tôi mãi suy nghĩ đến nhập thần, hoàn toàn không để ý đến hình phía trước.
Một giọng điệu cà lơ phất phơ vang lên:
“Dục Thanh, sao sau lưng cậu lại có cái đuôi thế kia?”
Dục Thanh?! Hạ Dục Thanh?!
Tôi từ từ ngước lên.
Vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt của Hạ Dục Thanh.
Tôi bám theo người ta mà không giữ khoảng cách, suýt nữa thì giẫm lên giày da của ta.
Hạ Vọng vẫn còn đang nổi điên trong điện thoại, mắng mỏ om sòm.
Ánh mắt Hạ Dục Thanh quét qua màn hình di của tôi, mang theo nét trào phúng đầy mỉa mai.
Tôi vội vàng cúp máy, định chào hỏi một câu để giảm bớt bầu không khí xấu hổ.
“Lại gặp rồi ha ha… Đúng rồi, có to không?”
Tôi: …
Bạn của Hạ Dục Thanh: ??????
Hạ Dục Thanh khẽ khựng lại, nhướn mày, hàng mi mỏng manh hơi nhấc lên, đôi mắt phượng sắc sảo hơi nheo lại.
Anh ta tôi, ánh mắt sắc bén mang theo ý nhàn nhạt, giống như đang cầm một con dao đặt trên người tôi mà đo lường—không , chỉ chơi .
“Hahaha, Dục Thanh, cậu quen một thú vị thế này từ khi nào ?”
“Gan cũng lớn thật, đây là lần đầu tiên có người dám hỏi cậu câu đó đấy.”
Bạn ta vỗ vai ta, trêu chọc.
Tôi hơi xấu hổ, ánh mắt lảng tránh.
Lúc đó, nhân viên phục vụ đi ngang qua hành lang, khay rượu trên tay bị lệch, vô va vào tôi.
Tôi không kịp tránh, cả người nhào thẳng vào lòng Hạ Dục Thanh.
Cú đâm này rất chắc chắn, ta chấn mạnh.
Anh ta vững người lại, hai tay giữ chặt lấy cánh tay tôi.
Xong rồi, càng phạm lỗi nghiêm trọng hơn.
Nhưng một succubus đang đói bụng không thể kháng cự trước một người đàn ông có thân hình quá hoàn mỹ.
Tôi cảm thấy vòng tay của Hạ Dục Thanh có lực hút kinh khủng.
Cổ áo sơ mi của ta phảng phất một mùi hương lạnh lùng, như thể đã hấp thụ chút nắng ban mai.
Mũi tôi không nhịn mà cọ cọ vào cổ áo ta.
“Anh dùng nước hoa gì thế? Thơm quá đi.”
Tôi như một kẻ biến thái, hít một hơi thật sâu, hai tay ôm chặt ta, nhẹ nhàng vuốt ve phần eo.
Lớp vải mỏng trên áo sơ mi bị tôi nhăn, dưới tay tôi là đường cơ bụng săn chắc đầy sức sống.
Lực siết của Hạ Dục Thanh trên cánh tay tôi càng lúc càng chặt.
Tôi vùi đầu vào cổ áo ta, khẽ rên một tiếng.
“Nhẹ chút, đau quá…”
Cả người Hạ Dục Thanh cứng đờ.
Tôi tiếp tục phát ngôn bừa bãi.
“Có thể mời đi ngủ không? Tôi có dáng người siêu đẹp đấy.”
Hôm nay tôi mặc một chiếc váy hai dây ôm eo, vải mỏng mềm mại, vừa nhẹ vừa rủ.
Hạ Dục Thanh tôi đang cọ cọ trong lòng ta, ánh mắt vẫn bình tĩnh không gợn sóng.
“Muốn mời tôi ngủ kiểu gì?
“Dùng tôi xích đu cho đu à?”
Tôi nhướn mày:
“Chỉ cần xích đu đủ vững, tôi có thể nhảy múa trên đó.”
Bạn của Hạ Dục Thanh: Đơ người luôn.
“Hạ Dục Thanh, cậu không cấm dục nữa à? Giờ cậu rồi sao?”
Giờ ? Vậy chẳng phải trước kia là không à?
Tôi hít một hơi, hấp thụ một chút khí tức, miễn cưỡng thấy khá hơn.
Nhưng khi tỉnh táo lại, tôi nhận ra mình đã ra một mớ hỗn độn không thể cứu vãn.
Tay tôi vô lực trượt xuống, đến khi chạm vào cẳng tay trái của Hạ Dục Thanh, tôi bỗng sững lại.
Vì trên đó có một vết sẹo dài, kéo từ phía ngoài của cẳng tay đến tận bên trong, đan xen với những đường gân mờ.
Vết sẹo này khiến ta càng toát lên vẻ chín chắn của một người đàn ông từng trải.
Bề mặt vết thương đã liền da, chỉ còn lại một vệt mờ nhạt.
Nhưng dù đã lành, chỉ cần cũng đủ hình dung ra nó từng sâu đến mức nào.
“Tại sao lại có vết sẹo này?”
“Oh, cái sẹo này á? Có liên quan đến một người phụ nữ đấy.
“Ngày hôm đó, máu văng tung tóe, ta hoảng loạn đến phát điên luôn.”
Bạn của Hạ Dục Thanh nhếch mép, nháy mắt đầy ẩn ý.
“Cô đó gan cũng lớn thật nhỉ?”
Tôi không kiềm chế , đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo.
Cánh tay Hạ Dục Thanh căng lên trong thoáng chốc.
Anh ta nắm lấy tay tôi, siết hơi chặt.
“Cũng gần giống đấy.”
Giọng ta không mang theo cảm gì đặc biệt.
Nhưng tôi có thể nghe ra ẩn ý cảnh cáo trong đó.
“Sau, sau đó thì sao?”
“Hừ, sau đó bắt người, rồi luôn.”
Tôi: …
Tôi lặng lẽ rụt tay lại.
Đánh đu hay mất mạng? Tôi vẫn còn phân biệt .
Bạn thấy sao?