Là một succubus hàng đầu, tôi có khả năng khiến người khác mê muội và mơ mộng.
Bạn trai đưa tôi về nhà, cậu em trai của bố ấy đặc biệt không ưa tôi.
Anh ta mặc định tôi là kiểu phụ nữ ngực to não rỗng, chỉ biết tiền.
Tôi ngoan ngoãn theo trai gọi: “Chú nhỏ ạ.”
Người đàn ông đó lạnh lùng, lời sắc bén, thái độ cực kỳ khó chịu.
“Thô tục đến cực điểm, năng không kiêng nể.”
Tôi tức không chịu nổi, liền tạo cho Hạ Dục Thanh một giấc mơ.
Trong mơ, tôi đánh đập, cưỡi lên ta, tra tấn tận cùng.
Sáng sớm, Hạ Dục Châu ngồi trên mép giường, châm một điếu thuốc.
Bạn trai tôi thấy lạ:
“Kỳ quái thật, nhỏ vốn không hút thuốc, cũng không có phụ nữ.
“Nhưng giờ bộ dạng này, chẳng khác gì vừa trải qua một đêm hoan lạc rồi rít một điếu thuốc sau cuộc vui.”
1
Từ nhỏ, tôi đã biết mình có thân hình đẹp.
Đến khi trưởng thành và trải nghiệm chuyện đó, dáng người tôi lại càng hoàn mỹ hơn.
Hạ Vọng là trai đầu tiên của tôi.
Anh ấy đẹp trai, tính ngang bướng vẫn giữ chừng mực.
Bình thường chỉ dừng lại ở ôm hôn, không tiến xa hơn.
Nhưng điều đó chẳng thể khiến tôi thỏa mãn, vì tôi có thể cảm nhận nhu cầu của mình ngày một tăng lên.
2
Sau nửa năm quen nhau, cuối cùng Hạ Vọng cũng đưa tôi về nhà.
Căn biệt thự rộng lớn chỉ có hai chúng tôi.
Tôi hơi ngờ vực: “Bố mẹ không muốn gặp em à?”
“Sao lại thế, họ đi công tác rồi, vài ngày nữa mới về.”
Nghe , lòng tôi chợt vui sướng.
Vậy chẳng phải tôi có thể cưỡng ép ấy sao?
Buổi tối, tôi đặc biệt mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm.
Tôi mình trong gương, eo thon, chân dài, môi đỏ răng trắng.
Chiếc váy ngủ bằng vải mềm mại, vài lớp voan mỏng tạo ra vẻ nửa kín nửa hở đầy quyến rũ.
Tôi e thẹn bước xuống lầu.
“Anh Vọng, thấy chiếc váy này có đẹp không?”
Tôi chân trần chạy về phía người đang ngồi trong bóng tối.
Đến gần hơn, tôi mới cảm thấy có gì đó không ổn.
Gương mặt ta sắc lạnh, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Đôi chân dài bắt chéo, đôi giày da bóng loáng, chỉ một bóng hình cũng toát lên khí chất hơn người.
Trên cổ tay là chiếc đồng hồ đắt tiền, càng tôn lên vẻ uy nghiêm, lạnh lùng.
Người đàn ông ấy ngẩng đầu, khẽ nhíu mày.
Chẳng lẽ đây là… bố của Hạ Vọng?
Tôi vội kéo chặt lớp vải mỏng manh trên người, lắp bắp gọi: “Bố…”
Lời vừa dứt, tôi lập tức im lặng.
Lẽ ra tôi phải gọi là mới đúng.
Người đàn ông sững sờ một giây, ánh mắt liếc xuống bộ đồ tôi đang mặc, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
“Thô tục đến cực điểm, năng không kiêng nể.”
“Hạ Miểu, em gọi lung tung gì thế? Đây là nhỏ của !”
Hạ Vọng vội vàng lao xuống từ cầu thang, vừa thấy bộ đồ tôi mặc liền kéo tôi ra phía sau.
Anh ấy quát lên: “Hạ Miểu, em mặc cái gì thế này?”
Hàng lông mày nhíu chặt: “Em có thể đừng quyến rũ không? Em đói khát đến mức này à?! Đừng có mà bậy, tiêu hết tiền rồi thì tìm lấy tiếp!”
Tôi giận đến mức nghẹn lời.
Trong gia tộc succubus của tôi, tôi là kẻ có tiến độ chậm nhất.
Hơn nữa, là người của tôi, ta lấy tư cách gì mà tôi rẻ mạt?
Nước mắt tôi rơi lã chã.
“Tôi đâu có vì tiền của !”
“Đừng có giả vờ đáng thương, đây chẳng phải là chiêu trò quen thuộc của sao?”
Succubus trời sinh có tuyến lệ phát triển, dung mạo quyến rũ, đây là thứ tôi có thể kiểm soát sao?
Khi tôi và Hạ Vọng tranh cãi, nhỏ của ta chỉ dựa vào ghế sofa, cánh tay đặt hờ trên thành ghế.
Ánh mắt lạnh băng quét qua tôi, khóe môi thoáng hiện lên nét giễu cợt.
“Đừng khóc nữa.”
Hạ Vọng bực bội quát lên.
Anh ta quay đầu lại, cúi thấp mặt xuống.
Một kẻ vốn ngông cuồng chẳng sợ trời đất như Hạ tiểu thiên vương, giờ cũng phải hạ mình thế này.
Anh ta cung kính :
“Chú nhỏ, xin lỗi, cháu không hiểu chuyện, sớm biết thế này đã không đưa về.
“Mặc thế này đúng là mất mặt, khiến chê rồi.”
Hạ Vọng đẩy tôi lên lầu.
Phía sau vang lên một tiếng khẽ, sau đó là một lời chế nhạo nhạt nhẽo.
“Không phải vì tiền? Ha, còn vì cái gì?”
Thật sự không phải vì tiền! Mặc dù gia đình Hạ Vọng đúng là rất giàu có.
3
Hạ Vọng đẩy tôi vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Tôi ngồi trên giường, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Anh ta thì vò đầu bứt tóc, như thể đang có chuyện gấp.
“Cô ngủ trước đi, tôi phải ra ngoài một lát.”
“Anh đi đâu?”
“Đừng hỏi nhiều, mà này, đừng chạy lung tung rồi lại va vào nhỏ đấy.”
“Cho biết, giờ nhà họ Hạ là do nhỏ nắm quyền, ngay cả tôi cũng phải nể mặt ấy vài phần.
“Cô mà chọc giận ấy, tôi cũng không cứu nổi đâu.”
Nói xong, ta rời đi ngay.
Anh ta chắc chắn đang giấu tôi chuyện gì đó.
Tôi lặng lẽ bám theo sau.
Xe của Hạ Vọng dừng trước một quán bar.
Với succubus bọn tôi, quán bar là nơi dễ dàng “ăn no” nhất.
Nhưng trước đây tôi chưa từng vào quán bar, vì như quá cẩu thả.
Bên trong, tiếng nhạc ầm ĩ, những nàng nóng bỏng và các chàng trai cool ngầu nhảy múa trên sàn.
Hạ Vọng đi thẳng vào một phòng VIP, tôi lặng lẽ theo sau, đứng ở cửa.
“Cuối cùng cũng tới rồi, Hạ ca.”
Hạ Vọng ngồi xuống sofa, thuận miệng than thở:
“Hết cách rồi, dính người quá, mãi mới thoát ra .”
“Chậc chậc.”
Một giọng con vang lên, đầy vẻ tinh nghịch.
“Tôi có thấy ảnh của trên trang cá nhân, xinh lắm đó, thoát không nổi cũng đúng thôi.”
“Sao tôi chưa từng thấy nhỉ? Hạ ca, đăng khi nào ?”
Hạ Vọng đúng là đã từng đăng ảnh tôi lên trang cá nhân.
Lúc đó tôi muốn xem bình luận bên dưới, ta không cho.
Một chàng trai bắt đầu trêu chọc:
“Không lẽ chỉ để mỗi Yên Yên xem? Tôi bảo rồi mà, hai người trông chẳng giống không có gì đâu.”
“Ê này,” tên Yên Yên cợt, “đừng linh tinh, người ta có đấy.”
Hạ Vọng khẽ khẩy:
“Cũng giống mấy đứa trước thôi.”
“Oh~”
Mọi người lập tức hiểu ra:
“Rồi cũng sẽ chia tay.”
Sau đó, họ bắt đầu chơi trò thử thách mạo hiểm.
Yên Yên bốc trúng thử thách hôn một người nào đó, và ấy đã chọn một người khác.
Không khí vốn đang sôi , sắc mặt Hạ Vọng bỗng trở nên cực kỳ tệ.
“Thẩm Yên, tôi hôn người khác khiến rất hả hê đúng không?
“Vậy sao không tự hôn tôi đi?”
“Tại sao tôi phải hôn ? Khi với , chẳng lẽ trong đầu vẫn nhớ đến tôi sao?”
“Tôi chưa từng vào ấy.”
“Bạn dáng người đẹp như ? Anh kiềm chế ?”
“Thẩm Yên, chẳng phải biết rồi sao? Tôi nhiều người như , đã từng chạm vào ai chưa?”
Giọng giận dữ của Hạ Vọng, từng câu từng chữ đều khẳng định rằng, ta giữ mình trong sạch vì Thẩm Yên.
Nước mắt tôi rơi xuống, đôi mắt nóng ran.
Tôi vào bức tường gương trong quán bar, đôi mắt tôi dần chuyển thành màu tím, cuối cùng đậm đến mức như một vũng mực không thể tan.
Người trong phòng lần lượt gục xuống.
Ảo thuật của một succubus cấp cao có thể khiến họ rơi vào một không gian giả tạo, khiến họ suy yếu đến gần như kiệt quệ.
4
Tôi vừa khóc vừa trở về.
Trên đường đi, gặp phải mấy tên say rượu đến bắt chuyện, tôi không phân biệt ai, cho tất cả ngất luôn.
Về đến biệt thự.
Tôi vừa sụt sịt vừa đâm sầm vào một người.
Người đàn ông mặc đồ ở nhà, từ trên cao xuống tôi.
Tôi định giơ tay khiến ta ngất xỉu.
Nhưng người đàn ông đó vẫn bình tĩnh, ánh mắt uy nghiêm, thản nhiên quan sát bàn tay đang giơ lên của tôi.
“Hửm?”
Tôi lúng túng rụt tay lại.
Rụt rè gọi một tiếng: “Chú nhỏ…”
“Chú nhỏ?”
“Hắn là con riêng của bố cậu à?”
“Hả?”
Tôi ngơ ra một giây, rồi chợt hiểu.
Người này ngay từ đầu đã không hề tin tôi là của Hạ Vọng.
Tôi tức đến mức chẳng kiêng dè gì mà vặc lại.
“Hạ Dục Thanh, thái độ của là gì đấy? Anh nghĩ tôi ham tiền nhà các người chắc? Hạ Vọng, , và cả gia đình , đều chẳng ra gì!”
Mắng xong, tâm trạng tôi tốt lên hẳn.
“Vậy nên…”
Hạ Dục Thanh chằm chằm vào ngực tôi.
Không phải kiểu háo sắc, ngược lại, là một ánh mắt thờ ơ xen lẫn chút khinh thường.
“Cô mặc thế này ra ngoài, mà tưởng sẽ chỉ gặp toàn người tốt sao?”
Anh ta đúng là cao thủ trong việc chọc đúng điểm đau người khác.
Tôi chẳng qua chỉ mặc một chiếc váy hai dây thôi mà? Có gì sai sao?
Tôi cúi xuống …
Mẹ kiếp!
Dây váy trễ xuống tận khuỷu tay, bảo sao trên đường về lại có nhiều người bắt chuyện như !
5
Tôi vội vàng chạy về phòng.
Nhưng xét đến thái độ không mấy thân thiện của Hạ Dục Thanh đối với tôi, ta đương nhiên cũng không thể thoát khỏi sự trả đũa của tôi.
Nửa đêm, tôi bò đến cửa phòng ta.
Nhắm mắt lại, trong đầu hình dung cảnh mình ngồi trên người ta, đá túi bụi.
Dùng ảo thuật, tạo cho ta một cơn ác mộng.
Tôi không dám nhốt ta trong ảo cảnh, để ta mơ thấy ác mộng suốt đêm thì vẫn có thể.
Hôm sau, buổi chiều
Hạ Vọng trở về.
Trông ta xanh xao, khí sắc kém hẳn.
“Chú nhỏ đâu?”
“Vẫn… vẫn đang ngủ chắc.”
Có lẽ do tôi chưa “khai trai”, nên khả năng tạo ảo mộng chưa hoàn hảo.
Hạ Vọng về sớm, còn Hạ Dục Thanh thì tỉnh muộn hơn dự kiến.
“Kỳ lạ, nhỏ lúc nào cũng nghiêm khắc với bản thân, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?”
Hạ Vọng lao thẳng lên lầu, gõ cửa phòng, không ai trả lời.
Anh ta đẩy cửa ra, tôi cũng tò mò thò đầu vào .
Hạ Dục Thanh đã tỉnh, đang hút thuốc.
Khói thuốc mỏng manh lượn lờ quanh đầu ngón tay ta, che phủ hàng mày rậm và đôi mắt đen sâu thẳm.
Chiếc áo ngủ dài buộc lỏng lẻo ngang eo, cổ áo hơi mở, toàn thân toát lên vẻ lười biếng, quyến rũ.
Không hề có dấu hiệu mệt mỏi.
Ngược lại, còn có một loại cảm giác…
Thoả mãn đến kỳ lạ…
Quá mức quyến rũ…
Bầu không khí xung quanh cũng trở nên khác thường.
“Lạ thật, nhỏ tôi chưa bao giờ hút thuốc. Anh ấy sắp 30 rồi, cũng không có phụ nữ, tôi còn nghi ngờ ấy chẳng có hứng thú với thứ gì, đúng kiểu lãnh cảm luôn ấy.
“Nhưng giờ thế này, chẳng khác gì vừa quấn nhau cả đêm, đang rít một điếu thuốc hậu sự.”
Tôi không hiểu.
Chẳng phải tôi chỉ đánh đập, cưỡi lên ta, hành hạ suốt một đêm thôi sao?
Sao trông ta lại còn tràn đầy sức sống hơn ?
Ánh mắt hờ hững của Hạ Dục Thanh lướt đến tôi.
Giọng ta khàn khàn vì khói thuốc.
“Lại đây.”
Hạ Vọng lập tức chạy đến.
“Không phải cậu, tôi bảo ta.”
Tôi?
Tôi chần chừ bước lại gần.
Chẳng lẽ ta phát hiện ra gì rồi?
“Chú nhỏ, có phải ở nhà, Hạ Miểu đã gì khiến khó chịu không…”
“Ra ngoài.”
“Ơ…”
Trong chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại tôi và ta.
Tôi đứng trước mặt Hạ Dục Thanh.
Anh ta cụp mắt xuống, ánh chậm rãi lướt qua từng đường nét trên người tôi.
Tôi bỗng thấy hơi sợ.
Vừa định mở miệng gì đó…
Hạ Dục Thanh đột nhiên giơ tay, móc lấy cổ áo ngủ của tôi, kéo nhẹ một cái—
Trước ngực tôi bỗng chốc lạnh buốt, cả người sững sờ.
Hạ Dục Thanh xuống.
Ngay trên phần xương quai xanh của tôi, có một nốt ruồi đen nhỏ.
Ngón tay cái của ta chạm vào, khẽ miết một cái, mang theo cảm giác kỳ lạ.
“Nốt ruồi này, chỉ mình có?”
Người này thật kỳ quặc.
“Sao tôi biết ? Tôi đâu có sở thích lột đồ người khác mà kiểm chứng!”
Hạ Dục Thanh ngước mắt lên.
Ánh mắt ta cuối cùng cũng không còn lạnh lẽo vô cảm nữa, ngược lại, lúc này lại có chút dao .
Khi chạm vào ánh của tôi, cơn sóng trong mắt ta thậm chí càng lúc càng dâng trào.
Anh ta đột nhiên cúi đầu xuống, lại lần nữa đối diện với ngực tôi.
Có vẻ như bây giờ ta mới nhận ra hành của mình có gì đó không ổn.
Tôi vội vàng giật lại cổ áo.
Mảnh vải tuột khỏi tay Hạ Dục Thanh, ngón tay ta thoáng khựng lại, vô thức miết nhẹ một chút, như thể đang hồi tưởng cảm giác của lớp vải mỏng trượt qua đầu ngón tay.
Thấy hành đó, cơn giận của tôi bùng lên.
“Đồ biến thái!”
“Vô liêm sỉ!”
“Đê tiện!”
Hạ Dục Thanh vẫn không hề dao , chỉ lẳng lặng dời mắt sang chỗ khác.
Dù sao, uy nghiêm của ta vẫn đủ để không đánh mất kiểm soát trước một kẻ hậu bối như tôi.
“Tôi đề nghị nên chia tay với Hạ Vọng.”
Tôi biết ta không thích tôi, không ngờ ta lại thẳng ra như .
“Hừ.”
Tôi bật nhạt.
Anh ta không , tôi cũng sẽ chia tay thôi.
Dù gì thì tôi cũng sắp xé rách mặt với Hạ Vọng rồi, chẳng cần phải giữ chút tôn trọng nào với nhỏ của ta nữa.
Tôi đổi chủ đề.
“Chú nhỏ à… À không, Hạ Dục Thanh, tối qua ngủ có ngon không?”
Tôi chằm chằm vào mắt ta, muốn tìm ra một chút sơ hở.
Tôi không tin giấc mơ tôi tạo ra lại không ảnh hưởng chút nào đến ta.
Hạ Dục Thanh bất ngờ tôi, trong mắt thoáng qua một tia khác thường.
Anh ta tôi chằm chằm, không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi nhếch lên một nụ nhàn nhạt.
“Không tốt lắm. Có ai đó không biết bị ai bắt nạt, khóc lóc om sòm cả đêm, ồn chết đi .”
Giọng điệu của ta mang đầy ẩn ý.
Tôi cứng họng.
Không lẽ… trong giấc mơ, tôi lại bị ta phản công?
Bạn thấy sao?