Người Đàn Ông Bị [...] – Chương 7

Hai người này cứ như đang thi xem ai mới là người chồng tốt nhất.

Lương Đình tức đến méo cả mặt, dùng khuôn mặt đẹp trai của Ôn Dĩ Ninh để… móc mũi: “Ôn Dĩ Ninh, cậu còn biết xấu hổ không? Trả cơ thể cho tôi!”

Ôn Dĩ Ninh cau mày: “Đừng dùng cơ thể tôi mấy chuyện như .”

“Làm gì cơ? Không chịu nổi thì đổi lại đi.” Lương Đình còn cố ưỡn hông, trông cực kỳ bỉ ổi.

Ôn Dĩ Ninh: “…”

Lương Đình tiếp tục đe dọa: “Cậu mà không đổi lại, mai tôi bao ngay mười trai mẫu nam, chơi nát cái cơ thể này luôn.”

Ôn Dĩ Ninh thản nhiên đáp: “Tùy cậu, dù gì giờ mọi cảm giác của cơ thể này cũng thuộc về cậu mà.”

Nói rồi, cậu ta nhẹ nhàng nhấc chân tôi từ ghế sofa lên, vừa xoa vừa chuyện.

Nhìn thấy cảnh này, Lương Đình càng nổi khùng, lao đến định Ôn Dĩ Ninh một cú.

Tôi vội vàng ngăn cả hai lại.

“Đừng cãi nữa!”

15

Lương Đình tiếp tục chạy khắp nơi tìm các cao nhân để chuẩn bị đổi lại cơ thể.

Vì giới hạn chịu đựng quá cao, dù tôi và Lương Đình nhau, cả hai thật sự không thể chấp nhận nổi việc dùng cơ thể của Ôn Dĩ Ninh để chuyện thân mật.

Ôn Dĩ Ninh cũng khá phản cảm với chuyện này.

Hai người họ còn lén đánh nhau một trận, rồi sau đó, với tư cách là hai người đàn ông thẳng tắp, họ nghiêm túc thề rằng tuyệt đối không tự dùng tay giải quyết vấn đề—quá kinh tởm.

Tôi thở dài khuyên Ôn Dĩ Ninh: “Cậu khổ mình thế này để gì? Đổi lại đi mà.”

Ôn Dĩ Ninh chỉ lặng lẽ báo cáo tài chính của công ty, không lời nào.

Trong hai năm chiếm dụng cơ thể của Lương Đình, Ôn Dĩ Ninh đã đưa công ty lên một tầm cao mới, lớn mạnh hơn bao giờ hết.

Cho đến khi con tôi ra đời, vào năm thứ hai sau khi sinh, cuối cùng, hai người họ cũng đổi lại thân xác.

Tôi sinh một bé , tên gọi ở nhà là Tống Bảo, tên thật là Tống Thời Gia.

Lương Đình ngày nào cũng chạy sang thăm con . Vì , dần dần Tống Bảo đã ghi nhớ khuôn mặt hiện tại của ấy.

Một ngày nọ, khi đang chơi đồ chơi, con bé bỗng ngọng nghịu :

“Con có hai ba ba!”

Tôi giật mình hỏi lại: “Ai dạy con ?”

“Ba Lương bảo, ba ấy là ba nhỏ, còn ba Ôn là ba lớn.”

Tôi sững sờ.

Cũng chính vào ngày hôm đó, cuối cùng hai người họ đã đổi lại thân xác.

Việc đầu tiên Lương Đình sau khi trở lại cơ thể của mình chính là chạy ngay đến tìm tôi.

Hai chúng tôi đối chiếu tín hiệu, rồi lập tức đóng cửa, trời long đất lở một trận.

Lúc tôi xoa eo bước ra ngoài, Ôn Dĩ Ninh đang vắt chân ngồi trên sofa, lặng lẽ chờ đợi.

Sau khi trở về cơ thể của mình, khí chất của cậu ta mới thực sự khớp lại.

Lương Đình – một chó trung thành thô ráp – trông rất gượng gạo khi dùng cơ thể tinh tế của Ôn Dĩ Ninh. Ngược lại, Ôn Dĩ Ninh chỉ cần cử nhẹ cũng toát lên sự tao nhã vốn có.

Cậu ta ngồi đó, mắt tác của tôi và Lương Đình, hoàn toàn hiểu rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Gương mặt vẫn bình tĩnh, bàn tay vô thức vo nhàu lớp vải bọc sofa.

“Cậu còn ở đây gì? Cậu đã quấy rầy vợ chồng tôi hai năm rồi đấy.”

Lương Đình bực dọc .

“Ít nhất tôi cũng giúp cậu phát triển công ty, khiến mức sống của Tống Tri Hiểu tăng thêm một bậc.” Ôn Dĩ Ninh nhàn nhã đáp trả.

Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra, bảo mẫu dẫn con tôi bước vào.

Vừa thấy Ôn Dĩ Ninh, con bé lập tức nhào vào lòng cậu ta như chim non tìm về tổ.

Hai năm qua, Ôn Dĩ Ninh luôn dùng cơ thể của Lương Đình để dạy con bé rằng “Ba Ôn mới là ba lớn.”

Cộng thêm việc Lương Đình vẫn hay đến thăm con , Tống Bảo đã ghi nhớ khuôn mặt của Ôn Dĩ Ninh.

Ôn Dĩ Ninh nhanh chóng ôm lấy con bé, giọng dịu dàng.

“Ba lớn ở đây rồi.”

Lương Đình vừa nghe xong, lập tức nổi giận.

Hoá ra Ôn Dĩ Ninh ở đây chính là để chờ ấy tức điên.

Mất hai năm, cậu ta đã thành công chen vào thế giới của tôi và Lương Đình.

Ôn Dĩ Ninh khẽ cong môi, khóe mày đong đầy ý dịu dàng.

“Lương Đình, cậu nổi nóng gì? Cậu không công nhận tôi, Tống Bảo thì có đấy. Nếu tôi rời đi, con bé cũng sẽ buồn lắm.”

Nhìn đứa con nhỏ trong vòng tay Ôn Dĩ Ninh, Lương Đình siết chặt nắm , cố gắng kiềm chế bản thân.

16

Tháng đầu tiên trở lại cuộc sống bình thường.

Lương Đình quyết tâm dạy lại con , rõ với con rằng ba chỉ có một mà thôi.

Nhưng Ôn Dĩ Ninh đã lên hẳn một kế hoạch giáo dục bài bản cho con bé.

Cậu ta là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, học thức hơn hẳn tôi và Lương Đình.

Chương trình giáo dục do cậu ta xây dựng gần như là lộ trình nuôi dưỡng một thiên tài.

Nếu không có Ôn Dĩ Ninh, tôi và Lương Đình chắc chắn không thể điều này.

Vốn dĩ, tôi và Lương Đình định rời khỏi thành phố này, cắt đứt hoàn toàn với Ôn Dĩ Ninh.

Nhưng rồi tôi thấy cách cậu ta giáo dục con .

Cũng thấy khoảng cách về tư duy giữa chúng tôi và cậu ta.

Đêm hôm ấy, khi nắm lấy tay tôi, bàn tay Lương Đình khẽ run lên.

Ngay cả ấy cũng không thể không thừa nhận:

“Tầm của Ôn Dĩ Ninh đúng là cao hơn và em. Anh ghét hắn, phải công nhận rằng không bằng hắn.”

Tôi nhẹ nhàng an ủi ấy:

“Chồng à, mình đi thôi. Dù sao chúng ta cũng chỉ là những người bình thường. Cứ sống cuộc đời bình thường của mình đi.”

Lương Đình trầm giọng : “Chúng ta có thể sống một cuộc đời bình thường, còn con chúng ta thì sao?”

Giọng ấy ngày càng khàn đi:

“Chúng ta có thể kiếm tiền cho con học cưỡi ngựa, học đấu kiếm, có thể nuôi dạy con trong sự đầy đủ. Nhưng tư duy và kiến thức của chúng ta không đủ để dẫn dắt con bé.”

“Ở điểm này, không bằng hắn.”

Nói đến đây, giọng Lương Đình thậm chí còn hơi run rẩy.

Đôi mắt ấy đỏ hoe:

“Nhưng mà vợ ơi, sợ lắm. Hắn đã chen vào cuộc sống của chúng ta. Anh sợ có một ngày, hắn sẽ chen cả vào tim em. Anh thực sự rất sợ.”

Tôi vội vàng nắm lấy tay ấy, trấn an:

“Không sao đâu, em sẽ cả đời. Em vốn không thích tính cách của Ôn Dĩ Ninh mà.”

Lương Đình như một cún con, nhẹ nhàng dụi vào cổ tôi.

Anh thì thầm:

“Nhưng không thể lùi bước. Nếu lùi, sẽ thua hoàn toàn. Có thể đầu óc không bằng hắn, dành cho em chắc chắn nhiều hơn hắn.”

Tôi bật đèn bàn, ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa.

Đôi mắt đen láy của , trong trẻo không chút tì vết, lặng lẽ tôi.

Tôi hiểu rất rõ—Lương Đình không thông minh bằng Ôn Dĩ Ninh, không có tầm rộng như cậu ta.

Lương Đình có phần tầm thường, thô lỗ, đôi khi còn thiếu tinh tế.

Anh ấy không phải cây trúc thanh tao, cũng chẳng phải ngọn núi sâu lắng.

Anh ấy giống như một bông hướng dương giữa cánh đồng, vươn mình rực rỡ, hoang dã mà kiêu hãnh, tràn đầy sức sống.

Nhưng tôi ấy.

Tôi Lương Đình, cả những khiếm khuyết của ấy.

Ôn Dĩ Ninh cũng rất tốt, tôi biết cậu ta đã cố gắng rất nhiều.

Cậu ta khao khát một gia đình bình dị, cậu ta cũng muốn có điều đó.

Nhưng cuối cùng, cậu ta không thể chen vào.

Tôi đã kết hôn với người tôi nhất.

Tôi đã mãn nguyện.

Tôi đặt một nụ hôn lên trán Lương Đình.

“Nếu chúng ta dựa vào Ôn Dĩ Ninh để nâng đỡ con , thì chẳng phải chúng ta đã để hắn như ý sao?”

“Có thể chúng ta không đủ khả năng biến con bé thành một thiên tài, chúng ta sẽ dùng tất cả những gì mình có để thương con. Chúng ta sẽ để con lớn lên trong , trở thành một bé vui vẻ và lạc quan.”

“Đừng để kết tinh của chúng ta trở thành công cụ trong tay kẻ khác.”

Gương mặt Lương Đình hơi ướt. Tôi biết ấy đã khóc.

Tôi nhớ rất lâu trước đây, từng thấy một câu hỏi trên mạng:

“Nếu gặp một người giỏi giang hơn thì phải sao?”

Bây giờ, tôi đã có câu trả lời.

Tôi đã tìm thấy bông lúa trĩu hạt nhất trong cánh đồng, việc của tôi bây giờ là nắm chặt nó, nhắm mắt và bước ra khỏi cánh đồng ấy.

Lương Đình chính là người tốt nhất.

Chúng tôi đan chặt tay nhau, cùng đưa ra một quyết định quan trọng trong đêm nay—một quyết định không biết tương lai sẽ tốt hay xấu.

Nhưng không sao cả.

Bởi nếu không dựa vào chính mình mà phải nhờ người khác để đứng ở tầng lớp cao hơn, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ bị rơi xuống.

Sau đêm nay, chúng tôi sẽ rời khỏi thành phố này.

Giống như cách Lương Đình tôi, nên ấy từng muốn tôi theo Ôn Dĩ Ninh để có một cuộc sống tốt hơn.

Nhưng tôi cũng Lương Đình, nên tôi muốn ấy mãi mãi không phải lo lắng mất, mãi mãi không tự ti trước bất kỳ ai.

Chúng tôi là những con người bình thường nhất, giản dị nhất trên thế gian này.

Nhưng của chúng tôi, trọn đời trọn kiếp không thay đổi.

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...