Người Đàn Bà Không [...] – Chương 6

Quay lại chương 1 :

Tôi :

“Người ta có mục tiêu mới rồi, không thèm để ý đến ông già nhà mình nữa đâu.”

Từ Dương lập tức hiểu ra, ôm lấy eo tôi, :

“Em họ của Lâm Viên?”

“Ừ.”

Hôm qua Vương Kiệt đột nhiên xuất hiện ở công ty, còn tặng tôi chiếc túi Chanel mới nhất.

Chuyện này nếu không rõ, lọ dấm chua mang tên Từ Dương chắc chắn sẽ lật tung.

Tôi tựa vào lòng , khẽ hỏi:

“Anh thấy em … có quá đáng không?”

Từ Dương bình tĩnh hỏi lại:

“Em có mối cho họ à? Hay em ép ta theo đuổi người khác?”

Tôi lắc đầu.

Tôi chỉ nhờ Vương Kiệt tặng ta cái túi thôi, còn lại không can thiệp gì cả.

Từ Dương lạnh lùng :

“Người rẻ tiền thì tự chuốc họa. Cô ta thích rẻ rúng mình, thì liên quan gì đến chúng ta?”

Từ sau khi rời khỏi nhà tôi, Trương Thiến cũng chủ nghỉ thực tập ở công ty Từ Dương.

Lần tôi đến công ty tìm , vô gặp trợ lý Tiểu Tôn – người đã kể chuyện đó cho tôi.

“Chị Nhan Tịch à, đó lúc đầu đến đây năn nỉ đủ kiểu. Giờ mới hai ngày đã bỏ đi, chị xem rốt cuộc ta nhắm vào cái gì?”

Còn có thể là gì nữa?

Nhắm vào một chồng giàu có chứ gì.

Tôi chỉ nhẹ, không ra mục đích thật sự của Trương Thiến.

Nghe Tiểu Tôn cũng từng để ý đến ta.

Nhưng với kiểu con như Trương Thiến, vốn chẳng phù hợp với một người thật thà như cậu ấy.

“Người ta có lý tưởng riêng, em đi việc đi.”

Từ sau khi rời khỏi công ty của Từ Dương, Trương Thiến chưa từng liên lạc lại với chúng tôi.

Tôi còn đặc biệt kiểm tra điện thoại của Từ Dương, đoạn trò chuyện giữa hai người vẫn dừng lại ở lần cuối, không có tin nhắn mới.

Từ Dương nhào đến ôm eo tôi, lòng bàn tay to lớn siết nhẹ, khẽ khàng đầy chiếm hữu.

“Người đang nằm trong lòng rồi, mà còn có tâm trí đi lo chuyện người ngoài à, hửm?”

12

Lúc lướt Xiaohongshu, tôi vô lướt thấy tài khoản của Trương Thiến.

Vì tò mò nên tôi đã nhấn vào xem thử.

Tài khoản Xiaohongshu của ta không còn đồng bộ với những gì tôi từng chia sẻ nữa, thay vào đó là toàn xe sang, đồng hồ hiệu và túi xách xa xỉ.

Mỗi khi ta đăng một bức ảnh — không biết đã chỉnh sửa mất bao nhiêu tiếng — là lại có một đám fan hâm mộ nhảy vào tung hô nức nở.

Không chỉ , Trương Thiến còn rất thích chọn những bình luận khen ngợi mình để trả lời.

Dưới một bức ảnh nắm tay ai đó, có người bình luận:

“Tiểu tiên nữ à, tay của nhà chị đẹp thật đấy.”

Trương Thiến trả lời:

“Đính chính một chút nhé, là tay của Triệu cơ ạ~”

Không phải Vương Kiệt sao?

Tôi chụp màn hình lại, gửi cho thân.

Chỉ vài giây sau, điện thoại đã đổ chuông.

“Nhan Tịch, hôm qua tớ còn định kể cậu vụ này, mà bận quá lại quên mất.

Cô tiểu trà xanh đó, thấy của em họ tớ lái Lamborghini, thế là bỏ luôn Vương Kiệt chạy theo gã kia rồi!”

Từ sau khi bám lấy Vương Kiệt, Trương Thiến theo cậu ta lượn khắp các chỗ ăn chơi.

Vương Kiệt còn trẻ, mê tiệc tùng, bè xung quanh cũng toàn là mấy gã gia chi tử.

Trương Thiến thì lại không chịu an phận, chẳng bao lâu đã chê Vương Kiệt không hào phóng, rồi len lén cặp kè với một tên của cậu ta.

Mà tên đó thật ra là giả “phú nhị đại”, có tiếng là kẻ chuyên lừa trong giới.

Chiếc Lamborghini hắn lái cũng là xe .

Trương Thiến và hắn ta, chắc chắn không có kết cục tốt đẹp gì.

Chuyện của Trương Thiến, tôi chỉ nghe cho vui, chẳng muốn tốn thời gian bận tâm.

thân bực tức :

“Nó từng đối xử với cậu như thế, vừa vô ơn vừa lẳng lơ, cậu định để yên cho qua thật à?”

Tôi :

“Cậu cũng rồi mà, kết cục của nó chẳng ra gì.

Thế thì tớ tốn thời gian đi dạy dỗ nó để gì?”

Trương Thiến cũng chỉ là một sinh viên còn chưa ra khỏi cổng trường, đến quy tắc xã hội còn chưa hiểu hết.

Tôi theo Từ Dương khởi nghiệp bao năm, từng nếm đủ mùi đời.

Cô ta lấy gì mà đấu với tôi?

Lần tiếp theo tôi gặp lại Trương Thiến là hai tháng sau.

Trường học gọi điện bảo tôi đến một chuyến.

Giáo vụ trưởng tôi với vẻ áy náy:

“Xin lỗi Lâm sinh viên mà tài trợ đã bị nhà trường buộc thôi học.

Cô ấy phụ lòng mong mỏi của rồi.

Chúng tôi quyết định trích từ quỹ giáo dục của trường để hoàn trả một nửa học phí đã hỗ trợ trong những năm qua.”

Lúc chọn tài trợ cho sinh viên đại học, Từ Dương từng dặn tôi phải cẩn thận để không bị lừa, nên tôi đều việc thông qua nhà trường.

Chỉ là tôi không ngờ, gần tốt nghiệp rồi mà Trương Thiến vẫn bị đuổi học.

Tôi hỏi lý do, giáo vụ trưởng ngập ngừng rằng Trương Thiến đã vi phạm kỷ luật nghiêm trọng của nhà trường.

Số tiền nhà trường trả lại, tôi không nhận.

Tôi nhờ họ chọn một sinh viên khác xứng đáng hơn, dùng số tiền đó để hỗ trợ cho người mới.

Đã chọn việc tốt thì không nên vì một cá nhân mà bỏ cuộc.

Ra khỏi văn phòng, tôi kể lại chuyện cho Từ Dương.

Anh rất bình thản:

“Chuyện sớm muộn thôi. Với cái kiểu nhân phẩm như thế, dù có tốt nghiệp thì sau này cũng chỉ xã hội. Bị đuổi học còn đỡ hơn.”

Tôi không tiếc Trương Thiến, tôi chỉ thấy xót cho bà ngoại của ta.

Tôi từng gặp bà một lần — một cụ bà rất chất phác.

Nếu bà biết cháu mình ra nông nỗi này, chắc sẽ đau lòng lắm.

Lúc tôi chuẩn bị rời trường thì cờ gặp lại cùng phòng của Trương Thiến.

Cô ấy từng nhờ tôi giúp đóng dấu thực tập khi tôi giúp Trương Thiến trước kia.

Thấy tôi, ấy hơi ngạc nhiên:

“Chị Nhan Tịch, sao chị lại đến trường bọn em thế?”

Tôi đáp:

“Trường có việc cần tìm chị, nên chị ghé qua một lát.”

Cô ấy tôi, có vẻ như đang do dự gì đó.

Tôi nhận ra, liền bảo ấy cứ thẳng, đừng ngại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...