Sắc mặt Dư Nam Phong lập tức tái xanh ánh mắt lộ rõ vẻ chột dạ và hối hận.
“Tôi… …”
Anh ta ấp úng không thành lời.
Thật ra ta hiểu rất rõ. Chẳng qua trong lòng có tính toán, cố ngơ mà thôi.
Anh ta cúi đầu, môi mấp máy mấy lần:
“Dù lúc đó tôi không có bên cạnh, em cũng không thể dễ dàng giao mình cho người khác như … Em là vị hôn thê của tôi mà!”
“Sao em không nghĩ cho tôi chứ? Chúng ta lớn lên cùng nhau, đính hôn bao nhiêu năm, đều đã quen thuộc với nhau, từng hứa hẹn sẽ cưới nhau. Sao em có thể vội vàng lấy người khác như ?!”
Càng , giọng ta càng trở nên kích , xen lẫn sự chắc chắn:
“Uyển Trúc, em ly hôn với hắn ta đi, tôi không chê em.”
“Dù chúng ta đều có lỗi, coi như huề nhau. Em quay về đi, tôi vẫn sẽ cưới em như đã hứa.”
“Tôi thậm chí còn có thể tổ chức đám cưới cho em. Còn bên Bạch Tuyết, tôi sẽ giải quyết, không để em phải khó xử.”
Tôi ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Đến giờ phút này rồi mà Dư Nam Phong vẫn còn chưa tỉnh ngộ, vẫn đang mơ mộng viển vông về chuyện “một chồng hai vợ”.
“Không đời nào, Dư Nam Phong. Từ khoảnh khắc bỏ rơi tôi, tôi đã không còn nữa rồi. Tương lai dù tôi có lấy ai, cũng sẽ không bao giờ là .”
Lục Trường Chinh ôm chặt lấy eo tôi, cúi xuống thì thầm bên tai:
“Không có ai khác hết~”
Mặt tôi đỏ bừng.
Giữa chốn đông người, tôi tức đến mức véo mạnh vào phần hông mềm của .
Dư Nam Phong thấy chúng tôi thân mật như thế, mắt đỏ hoe.
Anh ta vung tay định kéo tôi ra khỏi vòng tay Lục Trường Chinh.
Nhưng Lục Trường Chinh chỉ liếc lạnh một cái, lập tức tung một cú đá thẳng khiến ta ngã lăn ra đất.
Dư Nam Phong nằm sõng soài dưới đất, ánh mắt đầy hối hận.
“Tôi không cho phép hai người kết hôn! Cô là của tôi!”
“Uyển Trúc, đừng rời xa tôi!”
6
Kỳ nghỉ của Lục Trường Chinh kết thúc, tôi theo về đại viện quân khu.
Vừa bước vào cổng, tôi đã ngỡ ngàng khi thấy từng bụi cỏ, từng viên gạch, từng nhành cây nơi đây — y như những gì tôi từng mơ ước.
Tôi vô cùng bất ngờ và thích thú.
Sau đó mới biết, hôm nộp đơn xin kết hôn, đã tiện tay gửi thêm một bức thư, nhờ mấy em trong đơn vị chỉnh sửa lại sân vườn theo sở thích của tôi.
Tôi tò mò, định hỏi sao biết tôi thích những thứ này.
Nhưng Lục Trường Chinh đã ôm chặt lấy tôi, ranh mãnh và :
“Vợ à, bây giờ không phải lúc để mấy chuyện đó đâu.”
Nói xong, lập tức bế tôi ném lên giường. Đêm đã khuya, cả đêm tôi không ngủ , chiếc giường gỗ kẽo kẹt rung lắc suốt một đêm dài.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi mới nghe chị dâu phòng bên kể lại:
Ba năm trước, khi Lục Trường Chinh về quê thăm nhà, từng mình đã có người trong lòng. Sau đó lại lặng lẽ quay về, không nhắc đến chuyện đó thêm lần nào. Mãi đến tận bây giờ, khi chúng tôi kết hôn, mọi người mới biết, người ấy nhung nhớ suốt ba năm qua — chính là tôi.
Lục Trường Chinh gãi gãi mũi, hơi lúng túng:
“Hôm ấy về quê, đi dọc theo bờ ruộng thì bất ngờ thấy em mặc chiếc váy vàng, vừa rạng rỡ vừa dịu dàng.”
“Chỉ một cái liếc mà đã in sâu trong lòng . Từ hôm đó, chỉ muốn cưới em vợ. Nhưng phát hiện em đã có vị hôn phu rồi, nên chỉ có thể âm thầm chúc phúc. Nhưng mỗi lần về quê, ánh mắt vẫn không kìm mà dõi theo em, nên mới hiểu rõ em như .”
Tôi nghe thì chợt nhớ lại một chuyện, không nhịn trêu chọc:
“Thích đến thế, mà hôm đó còn dám từ chối em?”
Phải rồi — hôm đó, là tôi cưỡng hôn trước.
Tối hôm đó tôi bị bỏ thuốc, đầu óc mê man, chỉ nhớ lúc đó kéo một người đàn ông vừa mắt nhất rồi đi luôn.
Người đó không ngừng phản kháng, liên tục từ chối hành của tôi. Cuối cùng, tôi không chịu nữa, liền hôn mạnh một cái — chết sững tại chỗ.
Tôi nhanh tay cởi áo , và mọi chuyện cứ thế mà diễn ra theo bản năng.
Lục Trường Chinh ngốc nghếch:
“Anh sợ em tỉnh lại sẽ hối hận mà. Nhưng giờ có hối cũng muộn rồi.”
Ngày tháng trôi chầm chậm, tôi cũng dần thích nghi với cuộc sống trong khu đại viện, nhanh chóng thân thiết với các chị em nơi đây.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?