Quay lại chương 1 :
9
Sau đó, ta lại đến bờ sông thêm mấy lần nữa vẫn chẳng thu hoạch gì.
Không đúng, cũng có… mấy con cá.
Chỉ tiếc, sau khi bị một con cá quật cho hai cú vào mặt, ta bắt đầu hiểu ra — chắc nương ta thật sự đang giận rồi.
Không tự ra tay với ta, bà liền sai cá đến đánh ta thay!
Thật quá đáng!
Nhưng ta cũng hiểu, nương chắc là giận vì ta chẳng nên thân, người mất rồi mà ta còn cứ dựa dẫm mãi không buông.
Người muốn dạy ta phải biết tự lập, tự đứng lên mà sống.
Thôi , ta quyết rồi lần này, ta sẽ tự mình đi tìm đàn ông!
Ta đi một vòng quanh thôn, không thấy ai vừa mắt, bèn chuyển tầm ngắm lên thành trấn.
Cuối cùng, ta đã thấy… A Xuân ca đang trần trụi nửa người, hì hục chặt thịt ở sạp heo.
Dưới ánh mặt trời, hắn vung dao chặt thịt, mồ hôi theo cằm chảy xuống ngực, những múi cơ rắn chắc trơn bóng dưới nắng, như đang… phát sáng .
Ta nuốt một ngụm nước bọt.
Chính là hắn đi một cái là biết dễ sinh con!
Về sau trong nhà còn chẳng lo thiếu thịt ăn!
Đã hạ quyết tâm, hôm sau ta liền mang rượu nhà mình đến tìm A Xuân ca.
“A Xuân ca, ta có thể dùng rượu này… đổi lấy thứ gì đó với huynh không?”
A Xuân ca hào sảng gật đầu:
“Muội muốn đổi phần thịt nào?”
Ta hắn, thẹn thùng mỉm :
“Muội muốn… đổi lấy một lần sờ vào cơ bắp trên người huynh.”
Mặt A Xuân ca lập tức đỏ rực.
“Muội… muội tử à, nhà ta… không bán loại thịt này đâu…”
Hắn từ chối ta rồi.
Nhưng ta đâu phải kẻ dễ dàng bỏ cuộc.
Ta kiên trì đến quầy thịt mấy hôm liền, mà A Xuân ca vẫn giữ mình như ngọc, một mực bảo vệ tiết tháo của hắn.
Ta nghĩ mãi, người thì không lấy … hay là mượn hắn để sinh đứa nhỏ .
Thế là ta lại đến tìm hắn, mời hắn tới nhà giúp ta thịt heo.
A Xuân ca đồng ý, sáng sớm mai sẽ qua.
Ta lại thêm rằng:
“Con heo này nuôi đã lâu, ta có cảm với nó rồi. Mời thầy phong thủy về xem, phải vào khung giờ đặc biệt buổi tối, thì kiếp sau nó mới có thể đầu thai tốt.”
A Xuân ca cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Ta mừng rỡ khôn xiết, chuẩn bị sẵn mâm cơm thật tươm tất, rượu ngon bày sẵn, chỉ chờ người gõ cửa bước vào.
Đến tối, khi tiếng gõ cửa vang lên, ta lại bỗng chốc ngẩn người, trong lòng trĩu nặng.
Ta chợt nhớ đến A Hạc.
Nhớ đến đêm phòng hôm đó gương mặt tuấn tú đỏ bừng của chàng.
Nhớ đến ánh mắt đầy lưu luyến và chân khi chàng rời đi.
Chàng đã từng với ta:
“A Tú… chờ ta trở về…”
Chàng biết ta luôn mong có một đứa con.
Giờ đây, dù không cần đến chàng nữa, ta vẫn có thể tự mình thực hiện tâm nguyện ấy.
Thế … sao tim ta lại đau đến thế này?
Ta vẫn không mở cửa, chỉ ngồi yên bên bàn, hướng ra ngoài gọi lớn:
“A Xuân ca, xin lỗi huynh… ta vẫn không nỡ thịt con heo nhà mình, huynh không cần giúp nữa đâu.”
Thế tiếng gõ cửa bên ngoài lại thình thịch vang lên không ngừng.
Ta bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, mở cửa ra — liền thấy trước mặt là một đám người xa lạ, khí tức dữ tợn.
Một người trong số đó đang vác A Xuân ca đã hôn mê bất tỉnh trên vai!
Lòng ta lập tức dấy lên dự cảm chẳng lành, vội định đóng cửa lại
Ai ngờ tên cầm đầu đã chắn ngay trước cửa, mặt không biểu cảm, vung tay bổ một chưởng
Ta chỉ kịp thấy một mảng tối sầm rồi ngất lịm đi.
Nương ơi… con gặp phải bọn cướp vào nhà rồi!
10
Khi tỉnh lại, ta mới phát hiện… đám người kia hình như không phải là đạo tặc gì cả.
Ngược lại, bọn họ ăn mặc chỉnh tề, hành nghiêm cẩn — trông chẳng khác gì thị vệ huấn luyện kỹ lưỡng.
Ta và A Xuân ca bị họ canh chừng như phạm nhân, muốn hỏi cũng không ai trả lời lấy một câu.
Đồ ăn mỗi bữa ít đến thảm thương, ta đói đến hoa mắt chóng mặt, cả đường đi mơ mơ hồ hồ.
Đến khi lại lần nữa mở mắt ra, trước mặt ta đứng một nữ tử vận xiêm y lộng lẫy, dung nhan như đào nở mùa xuân thanh tú rạng rỡ, quả là một giai nhân khuynh thành.
Ta chớp mắt mấy cái, rồi giơ tay về phía nàng ta:
“Tiên nữ tỷ tỷ, có gì ăn không cho ta một miếng với…”
Nữ tử ấy sững người một thoáng, rồi quay đầu thị vệ phía sau.
“Ngươi chắc là không bắt nhầm người chứ? Đây chính là thê tử của Hạc lang sao?”
“Bẩm công chúa, đúng là nàng ta.”
Xác nhận xong, vị nữ tử gọi là công chúa Cảnh Dương mới liếc mắt ta lần nữa, khẽ lạnh một tiếng:
“Tưởng là tuyệt sắc giai nhân gì cho cam, hóa ra chỉ là một con nha đầu thôn dã… lại còn là loại biết uốn gối nịnh nọt, đáng thương .”
Ta thì chẳng nghe rõ nàng ta gì, chỉ thấy cái miệng kia mấp máy liên tục — trông chẳng khác gì đang nhai món gì ngon lắm.
Vậy là ta liền túm lấy tay áo nàng ta, bám vào mà trèo lên:
“Ăn cái gì thế? Cho ta ăn với.”
Cảnh Dương công chúa bị ta kéo đến mức không nhúc nhích , vừa thẹn vừa giận.
Quay đầu lại mắng xối xả vào đám thị vệ phía sau:
“Các ngươi ăn kiểu gì ? Ta bảo các ngươi đi bắt người, chứ có bảo bỏ đói người ta đâu! Lỡ chết đói ra thì sao hả?”
Thị vệ sợ xanh mặt, lập tức cho người mang cơm nước lên.
Ta với A Xuân ca chẳng khác gì hai con sói đói, món nào bưng lên là món đó hết ngay trong chớp mắt.
Đến khi ăn không nổi nữa, ta liền bắt đầu… gói mang về.
Cảnh Dương công chúa lập tức “bốp!” một cái đập lên tay ta:
“Ngươi gì ! Ăn còn chưa đủ, lại còn muốn mang về? Ngươi tưởng đây là đi ăn cỗ à?”
A Xuân ca bên cạnh sợ đến trố mắt nàng ta, vội vã thu tay lại, rụt rè không dám đụng đũa nữa.
Ta nghĩ nghĩ, không cho gói thì thôi… thì ăn tiếp !
Rồi ta lại bị đập tay thêm lần nữa.
Bị đánh liên tiếp như thế, ta bắt đầu thấy bực.
“Dù có là tội nhân sắp xử trảm, thì cũng phải cho ăn no bữa cuối đấy chứ!”
Cảnh Dương công chúa nghẹn lời.
“Ngươi vừa ăn từng ấy mà còn chưa no? Ngươi là heo chắc?”
Ta mặc kệ nàng ta, lại gắp thêm một miếng thịt bỏ vào miệng.
Cảnh Dương công chúa tức đến đỏ cả mặt.
“Ngươi chẳng muốn biết ta bắt ngươi tới đây là vì chuyện gì sao?”
Ta thản nhiên liếc mắt nàng ta một cái.
“Còn vì chuyện gì nữa? Chẳng phải là ngươi muốn cướp phu quân của ta sao?”
“Ngươi… sao ngươi biết?!”
Cảnh Dương công chúa trừng to mắt, kinh ngạc kêu lên.
Câu đó ra… ừ thì, đã xưng là công chúa, lại còn miệng năm miệng mười gọi “Hạc lang”, ta chẳng lẽ lại không đoán ra ?
Ta chỉ đói bụng, chứ có phải ngu đâu.
11
Lòng ta buồn bực, cúi đầu lẩm bẩm:
“Thật ra… ngươi cũng không cần phải bắt ta đến đây.
Nếu phu quân ta thật lòng với ngươi, hai người ý tương thông… ta nhường chàng cho ngươi cũng không phải chuyện to tát gì.”
Cảnh Dương công chúa khẽ lạnh, liếc ta một cái, trong mắt đầy vẻ chế giễu và khinh thường.
Bạn thấy sao?