Thủ tục ly hôn không diễn ra suôn sẻ, Cố Minh vẫn còn không cam lòng.
“Gia Ninh, em phải tin ! Là ta cứ đeo bám , không nghĩ rằng ta sẽ theo vào công ty.
“Thời điểm đó, bị áp lực công việc đè nặng, ta lại sẵn sàng cùng uống rượu, đi gặp đối tác, rằng là ‘vầng trăng sáng’ của thanh xuân ta…
“Thế là… sa ngã.
“Có lần một, rồi có lần hai.
“Anh đã phản bội em, vẫn em, Gia Ninh!
“Anh sao có thể không em ?
“Anh chỉ là… chỉ là muốn có cảm giác coi trọng mà thôi! Em hiểu không?”
Tôi thẳng vào mắt ta, lạnh lùng hỏi:
“Cố Minh, đó gọi là sao?”
“Anh chỉ chính mình.
“Anh muốn một người gánh vác trách nhiệm gia đình thay , cũng muốn giữ lại cảm giác hồi hộp và thỏa mãn khi ngoại .
“Thế nên đã giẫm đạp lên lòng tự trọng và cảm của tôi một cách tùy tiện.
“Anh ích kỷ đến mức nào, tự biết.”
Anh ta cúi đầu, giọng khàn đặc:
“Anh biết mình sai rồi…
“Nhưng bây giờ, ta có thai… Anh không thể gì khác…”
Tôi chẳng còn gì để .
Từ khoảnh khắc ta phản bội tôi, chúng tôi đã là người xa lạ.
Chúng tôi… cứ thế thôi.
Không lâu sau khi ly hôn, tôi vào tại một công ty hoạt hình nhỏ.
Dù quy mô không lớn, mọi người trong nhóm đều có đam mê thực sự.
Chúng tôi chen chúc trong một văn phòng nhỏ, cùng nhau việc đến tận khuya, chỉ để hoàn thành một bộ phim hoạt hình có ý nghĩa.
Hai năm sau, tôi và đồng đội mời tham dự một lễ trao giải phim.
Ở hậu trường, tôi cờ gặp lại Cố Minh.
Anh ta đang điều chỉnh hệ thống đèn sân khấu.
Một chiếc áo thun cũ kỹ, mái tóc hai bên đã bạc màu.
Tôi từng nghe ta sống không tốt lắm, không ngờ lại tiều tụy đến mức này.
Lam Mạc Mạc phẫu thuật thẩm mỹ quá đà, cuối cùng mất đứa con.
Sau khi kết hôn, ta nhiều lần muốn đưa mẹ chồng vào viện dưỡng lão, dẫn đến xung đột với Tiểu Nhiễm.
Hai người đánh nhau dữ dội, khiến mũi và cằm độn của ta vỡ nát.
Cô ta ra nước ngoài chỉnh sửa lại, bị biến chứng y khoa, khuôn mặt hoàn toàn biến dạng.
Tiểu Nhiễm từng gọi điện cho tôi, giọng nghẹn ngào:
“Chị dâu… không, chị… cảm ơn chị.”
“Em xin lỗi, trước đây em quá trẻ con.
“Mẹ cũng hối hận lắm rồi, bà ấy thường tự vả vào mặt mình.
“Còn …
“Em biết ấy không còn mặt mũi nào để cầu xin chị quay lại nữa.
“Chỉ hy vọng chị sẽ sống thật tốt…”
Bây giờ lại Cố Minh trước mặt, chỉ mới hai năm, mà như cách biệt cả đời.
Nhân viên sân khấu thúc giục tôi lên nhận giải.
Tôi chỉ gật đầu nhẹ, rồi xoay người rời đi.
Sau lưng, ta bất giác lên tiếng:
“Chúc mừng em…
“Vốn dĩ em nên là nữ chính của chính mình.”
Đúng .
Không cần phải là nữ chính trong câu chuyện của đàn ông.
Bạn có thể trở thành nữ chính trong chính cuộc đời mình.
Ánh sáng từ sân khấu chiếu lên người tôi, ấm áp đến mức khiến tôi muốn khóc.
Lễ trao giải kết thúc, điện thoại rung lên.
Là tin nhắn từ bố mẹ:
“Con à, con là niềm tự hào của bố mẹ.
“Nhà có món con thích, về ăn nhé.”
Đột nhiên, tôi cảm thấy rất đói.
Điện thoại sáng lên lần nữa, lần này là tin nhắn từ đạo diễn hoạt hình trong công ty:
“Không biết tôi có thể tham gia vào kịch bản cuộc đời em không?
“Chỉ cần mỗi ngày ngắm em vài khung hình là đủ.”
Tình thật đấy.
Đến lời tỏ cũng đậm chất nghề nghiệp.
“Kịch bản đời em khó lắm, góc quay cũng cầu cao nữa.
“Anh chuẩn bị tinh thần đi.”
Lần này, không chỉ là một người đối tốt với tôi.
Mà là một người vốn dĩ đã rất tốt.
Còn tôi có đồng ý hay không?
Tương lai, ai mà biết ?
Tôi chỉ biết, hãy cứ tỏa sáng, từng khung hình một, vẽ nên cuộc đời rực rỡ của chính mình.
Bạn thấy sao?