Người Cứu Tôi Là [...] – Chương 2

4

Mùa hè, tôi tìm vài công việc thêm.

“Xing Nhiễm, tan xong đi xem phim không?” Đồng nghiệp nhiệt mời.

Tôi giờ, vẫn còn sớm, xong ca này là có thể về nhà.

“Được thôi.”

Thu dọn đồ xong, vừa ra khỏi cửa, đồng nghiệp đi hơi vội, vô va phải người đối diện.

“Con mẹ nó, mày không có mắt à?”

Tôi ngẩng đầu lên, bảo sao nghe giọng quen thế, hóa ra là cái miệng thối của Vương Vũ.

Đồng nghiệp vội vàng xin lỗi, Vương Vũ lại chằm chằm vào tôi.

“Đi đâu đấy? Sao hả, Hàn Phóng chơi chán rồi không trả tiền à? Còn phải ra ngoài thêm, sớm biết theo tao có phải hơn không.”

Nghĩ đến những gì hắn đã trước đây, lòng tôi vẫn còn sợ hãi. Tình huống hôm nay, hai như chúng tôi không có lợi gì cả.

Tôi nhịn.

Kéo đồng nghiệp định rời đi.

Vương Vũ túm lấy tay tôi.

“Làm bộ tịch cái gì, chẳng phải đã ngủ với đàn ông rồi à, còn ngại ngùng sao?”

Mặt dày quá mức.

Tôi vung túi xách đập thẳng vào mặt hắn.

Trong túi là hộp cơm của tôi, bằng thép không gỉ.

Lúc chạm vào đầu hắn, mọi người xung quanh đều nghe rõ tiếng “cạch” giòn tan.

Hắn vừa nóng tính vừa ngu ngốc.

Trừng mắt như con bò, định đưa tay túm tôi thì bị ai đó đá mạnh từ phía sau.

Lực rất lớn, đến mức khi hắn ngã xuống đất ai cũng nghe rõ tiếng .

“Tao đã rồi, con bé này từ giờ tao lo, ai vào tao đập chết.”

“Đừng , bẩn mắt.” Hàn Phóng dúi mũ bảo hiểm vào tay tôi, chắn trước mặt tôi.

Vương Vũ nằm lăn ra đất một lúc lâu mới thở nổi.

Lần này hắn dẫn theo nhiều người, lại là ở ngoài trường, nên càng to gan hơn.

“Đ** mẹ, tao cứ đấy, tao? Đánh!”

Năm người đánh một, Hàn Phóng không hề nao núng.

Anh xử lý bọn họ như đập bao cát, từng tên từng tên ngã lăn quay.

Hàn Phóng đè Vương Vũ xuống đất, dùng chân giẫm lên, tay liên tục vào mặt hắn.

“Cảnh cáo lần cuối, vào ấy nữa tao mày.

“Nghe rõ thì một câu.”

Đầu Vương Vũ sưng như đầu heo, mặt bê bết máu, ú ớ không rõ đang gì.

“Không trả lời à? Cố phải không?” Hàn Phóng siết chặt nắm , lực lại mạnh thêm vài phần.

Vương Vũ hoảng loạn lắc đầu, toàn thân run rẩy, giọng khàn khàn như ma: “Phóng ca, em không dám nữa…”

5

Trình Diễm gọi điện tìm tôi.

Điện thoại của tôi đã rơi xuống từ sân thượng hôm đó, vỡ tan tành.

Hàn Phóng mua cho tôi một cái mới.

“Ông bà nội bảo đón em về nhà cũ ăn cơm, như thường lệ, em đến trước cổng đợi .” Giọng Trình Diễm lạnh như băng.

Vẫn nghĩ tôi đang bịa chuyện lừa ta.

Sự bắt nạt trong suốt một năm qua, đều bắt nguồn từ ta.

Trước đây tôi còn ngây ngô than thở với ta, mong ta giúp đỡ.

Nhưng ta luôn lạnh lùng ném lại một câu: “Nhiều người như không sao, chỉ có mình em bị bắt nạt, em không thấy là do bản thân có vấn đề à?”

Tôi nhẫn nhịn, bọn họ càng đà lấn tới.

Thậm chí có lần nhốt tôi trong nhà vệ sinh, khiến tôi lỡ kỳ thi cuối kỳ.

“Sao thế? Không khỏe à?” Hàn Phóng cầm miếng dưa hấu đưa cho tôi.

Khi tôi đưa tay nhận, mới phát hiện mình đang run rẩy.

Những trò cợt mà họ , cộng thêm sự tra tấn tinh thần, đã đẩy tôi đến giới hạn. Giờ chỉ cần nghĩ đến thôi, cơ thể đã tự phản ứng.

“Tôi phải về nhà họ Trình một chuyến.”

Hàn Phóng nhạt, ánh mắt thoáng qua chút mất mát, rất nhanh lại tỏ ra thờ ơ như chẳng có gì.

Anh nằm dài lên giường, hai chân gác lên nhau: “Tôi đã mà, ở đây không mấy ngày đâu, tiểu thư.”

Tôi phản bác: “Tôi không phải tiểu thư. Mẹ tôi là người giúp việc cho nhà họ Trình. Vì cứu ông Trình mà gặp tai nạn qua đời, nên nhà họ Trình nhận nuôi tôi.”

Sự ngượng ngùng hiện rõ trên mặt Hàn Phóng. Anh im lặng một lúc rồi hỏi: “Muốn tôi đưa đi không?”

Tôi gật đầu.

Thế là Hàn Phóng cưỡi chiếc mô tô cực ngầu của mình, rầm rập đưa tôi đến cổng nhà họ Trình.

Anh thả tôi xuống rồi rời đi ngay, xưởng sửa xe còn nhiều việc.

Trình Diễm từ trong chiếc xe sang bước ra, khoanh tay, ánh mắt khó hiểu: “Ha, mới mấy ngày đã có trai rồi à?”

Liên quan gì đến ?

Tôi lườm ta.

“Gu của càng ngày càng tệ. Ngay cả loại người đó cũng vừa mắt à?” Trình Diễm chế giễu.

“Loại người đó là loại nào? Còn là thứ tốt đẹp gì chắc?” Tôi đã muốn mắng ta từ lâu, hôm nay đúng lúc gặp dịp.

Mắt ta trợn tròn, không thể tin nổi.

Những năm qua, tôi luôn nhẫn nhịn, cam chịu, khiến họ lầm tưởng tôi là kẻ yếu đuối, không có chính kiến.

Cả hai im lặng, chẳng ai với ai, một trước một sau bước vào nhà.

Trong phòng khách, ông bà nội ngồi trên ghế chính, bên cạnh là bố mẹ Trình Diễm.

Bình thường họ đều lo chuyện riêng, nay cùng ngồi đây, chắc chắn có chuyện quan trọng.

“Nhóc con, đến đây ngồi với bà nào. Sao dạo này gầy thế, mặt nhỏ hẳn đi rồi.”

Ông bà kéo tôi ngồi xuống, hỏi han đủ điều.

Trình Diễm thì ngồi một bên, không ngừng đảo mắt ngán ngẩm.

“Hôm nay có chuyện quan trọng, ông muốn thông báo. A Diễm và Tinh Nhiễm đều lớn rồi, chờ các con tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn. Tháng sau là ngày tốt, chúng ta lễ đính hôn trước, tránh đêm dài lắm mộng.”

6

Trình Diễm vừa định đứng lên.

Tôi đã nhanh miệng: “Ông nội, con không đồng ý.”

Lời này tất cả mọi người đều sững sờ.

“Lại diễn trò gì đây?” Trình Diễm khẩy.

“Một đứa con của người giúp việc mà không muốn gả cho A Diễm nhà chúng tôi, nực thật.” Mẹ Trình tỏ rõ sự khinh thường.

Trong mắt họ, tôi chẳng khác gì kẻ hạ tiện, cố bám lấy Trình Diễm, không biết tự trọng.

“Nhóc con à, đừng nghe họ bậy. Có gì ấm ức cứ với ông bà, chúng ta sẽ chủ cho con.”

Ông bà là chỗ dựa duy nhất của tôi trong nhà họ Trình.

Trước kia, Trình Diễm cũng .

“Ông bà nội, con biết hai người thương con, muốn con sống ổn định. Nhưng con đã lớn rồi, không thể cứ dựa dẫm mãi. Hiện tại con đang học năm ba, năm sau tốt nghiệp, con muốn tự mình tìm việc, ra ngoài thử thách.”

Hai người tôi đầy nghi hoặc: “Thật sự nghĩ à? Nhà mình có sẵn công ty, con ở đó không sao?”

Trình Diễm lạnh lùng xen vào: “Em cứ phải đâm đầu ra ngoài mới chịu. Đến lúc vấp ngã rồi, tự khắc sẽ nhận ra nhà là tốt nhất.

“Không tự lượng sức mà còn đòi bươn chải, diễn trò thương không lại đổi chiêu mới à?”

“Trình Diễm, im miệng! Đồ nhãi ranh, không biết bị sao mà ngày nhỏ còn tốt, giờ lớn lên suốt ngày bắt nạt Tinh Nhiễm là sao?” Ông nội giận dữ mắng.

Hồi nhỏ, Trình Diễm thực sự rất tốt với tôi.

Đặc biệt là mấy năm đầu khi tôi mới vào nhà họ Trình.

Bố mẹ ta hầu như không ở nhà, chỉ lo cho bản thân. Ông bà đã già, sống ở nhà cũ để dưỡng bệnh.

Sau khi mẹ tôi mất, tôi mất đi người thân duy nhất, chính Trình Diễm là người đã cho tôi sự ấm áp.

Chúng tôi cùng học trung học, cấp ba, sau đó tôi thi vào trường đại học của ta.

Từ lúc đó, ánh mắt ta tôi không còn là sự trân trọng hay thương xót.

Mà chỉ là sự chán ghét khó che giấu.

Bữa cơm diễn ra trong sự dè chừng của mỗi người.

Bước ra khỏi nhà cũ, Trình Diễm gọi tôi lại.

“Đừng tưởng hôm nay là tôi sẽ em bằng con mắt khác.

“Những trò vặt của em không qua nổi mắt tôi đâu.”

Tôi chẳng buồn đôi co với ta. Nhìn điện thoại, Hàn Phóng nhắn sẽ tới trong ba phút nữa, chắc sắp đến rồi.

Ở khu nhà cũ này không có xe buýt, bắt taxi thì đắt, đành phiền thêm lần nữa.

“Muốn tôi đưa về không? Mấy ngày nay em không về ký túc, đang ở nhà nào à?”

Trình Diễm cứ bám theo phía sau hỏi liên tục, phiền như ruồi .

Tôi thật sự muốn tát cho ta một cái.

Tiếng mô tô gầm rú từ xa vọng tới.

Không cần cũng biết là Hàn Phóng đang phóng xe tới.

Một cú drift cực ngầu, xe dừng ngay trước mặt tôi.

Anh đưa cho tôi mũ bảo hiểm, tôi đội lên rồi nhanh chóng trèo lên ghế sau, hai tay ôm lấy eo .

Trình Diễm đứng ngây ra, xông tới túm lấy tay tôi.

“Lâm Tinh Nhiễm, em điên rồi à? Ai cũng dám đi theo, lỡ có chuyện gì thì nhà họ Trình không gánh nổi mất mặt đâu!”

Tôi kéo tấm kính che mặt xuống, nhạt: “Lo chuyện bao đồng.”

Hàn Phóng rồ ga mấy cái, chỉ để lại cho Trình Diễm một làn khói xe.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...