Anh ấy chằm chằm vào tôi, chắc lại muốn kiểu: “Vì muốn quay lại mà đến tận đây sao?”
Nhưng có lẽ rút kinh nghiệm từ lần trước, ấy mấp máy môi rồi cuối cùng không ra.
Tôi rõ mặt kia, phải thật, trông ấy khá xinh.
Lại còn cứu mèo con, trông cũng rất có thương.
Hợp với lính cứu hỏa lắm.
Tôi mỉm nhạt:
“Tôi đưa Kiểm Bội đến trường, đi ngang qua. Làm phiền rồi, hai người tiếp tục đi.”
“Kiểm Bội… trai à?” Giọng ấy bất ngờ cao hơn.
Tôi thật sự không có hứng giải thích, chỉ “ừ” một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Nhưng ấy chặn tôi lại: “Lê Nhạc, chờ đã.”
Tôi chẳng buồn quan tâm đến .
Anh đuổi theo: “Chờ đã, tôi có chuyện muốn .”
Anh ấy nắm lấy cánh tay tôi, tôi liếc từ dưới lên:“Đừng với tôi đó là kiểu nhớ mãi cũ gì đấy nhé?”
Anh ấy khựng lại, môi mím chặt thành một đường thẳng:
“Được, Lê Nhạc, nếu tôi còn lo cho , tôi đúng là đồ ngu!”
Anh ấy buông tay tôi, quay người đi về phía kia:“Không phải ăn cơm sao? Đi thôi.”
Tôi bị bỏ lại tại chỗ.
Tôi dụi mắt, rồi đến nhà Kỷ Du, ấy là học đại học, cũng là thân nhiều năm của tôi.
Hai đứa uống đến say mèm, là sẽ đưa tôi về nhà, cuối cùng chỉ gọi xe cho tôi.
Tôi ngồi vào ghế sau, mơ màng cảm thấy có người từ ghế trước ném cho tôi một cái gối.
Tốt thật, giờ tài xế taxi cũng chu đáo thế này.
Ôm gối ngủ cả quãng đường, đến nơi thì tài xế bế tôi về nhà.
Tốt thật, chu đáo quá, năm sao đánh giá ngay.
…Khoan đã.
Tôi cố mở mắt ra, trước mặt là gương mặt của Thẩm Tri Dịch – gương mặt mà tôi chỉ thường thấy trong những giấc mơ lúc nửa đêm.
Trong cơn mơ màng, tôi bỗng tỉnh táo hơn một chút.
Sự tỉnh táo này giúp tôi chỉ tay vào mặt ấy, từng chữ hỏi rõ ràng:
“Không phải sẽ không lo cho tôi nữa sao? Hả? Đồ ngu?”
Tôi đẩy khuôn mặt đang hơi sững lại của , cố gắng ngồi dậy đẩy ra ngoài:
“Cút, ai cho đến nhà tôi? Anh đi đi… đi đi!”
“Lê Nhạc.” Giọng ấy rõ ràng không vui, tốc độ cũng chậm lại:
“Em thật sự không biết sao? Cái cậu trai tốt của em ngoài em ra, ở trường còn có một khác.”
6
Tay tôi đang đẩy ấy lập tức khựng lại.
Kiểm Bội rồi à?
…Thì sao chứ.
Liên quan gì đến tôi.
Tôi nằm trở lại giường.
“Lê Nhạc!”
Bên tai vang lên tiếng chất vấn đầy bực bội:“Phản ứng của em chỉ thôi à?”
“Không thì sao? Khen cậu ta một câu ‘giỏi lắm’ à?”
Vừa ra câu đó, tôi lập tức tỉnh rượu.
Đây chính là câu mà Thẩm Tri Dịch đã trước khi rời khỏi nhà tôi, sau khi bị Kiểm Bội hiểu lầm rằng cậu ấy là trai tôi.
Tôi sững người, mắt vô hồn lên trần nhà.
Người ngồi bên giường cũng im bặt.
Chúng tôi đều không phải kiểu người dễ dàng cúi đầu, hơn nữa, có lẽ cả hai đều mang trong lòng những oán giận.
Nhân lúc say, trong vài phút im lặng, tôi đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần: Rốt cuộc tôi hận ấy điều gì?
Là hận ấy không cứu ba tôi, hay hận ấy biến mất không dấu vết đúng lúc tôi cần nhất?
Không rõ nữa.
Khóe mắt tôi khô khốc, tôi quay đầu :
“Này, tôi ổn rồi, đi đi.”
Thẩm Tri Dịch trông như bị chọc tức không nhẹ, mắt ấy chằm chằm vào tôi, một lúc lâu mới lên tiếng:
“Em như thế này, ba em có yên lòng không? Em đã nghĩ cho ba em chưa?”
Mười lăm chữ, như sấm rền bên tai, khiến tôi sững sờ.
Anh ấy nhấn từng chữ, câu cuối cùng gần như gầm lên.
Mí mắt tôi giật liên tục, giật đến mức không rõ thứ gì.
Tôi dứt khoát nhắm mắt lại, trong bóng tối, cả người tôi run rẩy không ngừng.
Anh ta lấy tư cách gì nhắc đến ba tôi chứ.
Anh ta có quyền gì dùng ba tôi để đe dọa tôi.
Nếu không phải tại …
Nếu không phải tại …
Tôi vùi mặt vào chăn, bật khóc nức nở.
Nhưng ba tôi qua đời không phải lỗi của .
Không phải lỗi của mà…
Vậy tại sao tôi lại đau khổ thế này, tại sao… tại sao…
Tiếng nức nở của tôi nghẹn lại, không thở nổi.
Bên tai lại vang lên giọng quen thuộc ấy.
Nhưng lần này, trong giọng ấy tràn ngập sự bất lực và thất bại sâu sắc.
“Đừng khóc nữa.” Anh ấy dỗ tôi như dỗ trẻ con,“A Nhạc… đừng khóc nữa, đừng khóc…”
Cuối cùng, tôi không nhớ mình đã ngủ quên thế nào, chỉ biết sáng hôm sau thức dậy, căn phòng tôi tạm đã dọn sạch bóng.
Ngay cả mấy món đồ gia dụng nhỏ tôi mang từ nhà, còn nguyên vẹn, cũng đã thay mới.
Tôi không thể tưởng tượng nổi ấy đã những việc này một mình trong đêm thế nào.
Trên bàn có để sẵn bữa sáng, với một tờ giấy ghi :
“Nếu em ghét tôi đến thế, sau này tôi sẽ tránh em. Nhớ ăn sáng.”
Nhìn nét chữ quen thuộc đó, tôi ngồi lặng thinh trước bàn suốt cả buổi sáng.
Ba ngày sau, Kiểm Bội muốn mời tôi ăn cơm, cùng với cậu ấy.
Địa điểm là trong căng-tin của Đại học T.
Bạn cậu ấy rất xinh, tóc dài hơi xoăn, trông trẻ trung và đầy sức sống, ôm trong tay sách và sổ ghi chép.
— Chính là lần trước muốn mời Thẩm Tri Dịch ăn cơm.
Tôi khựng lại một chút, Kiểm Bội bắt đầu giới thiệu:
“Chị, đây là Cố Mộng.”
“Mộng Mộng, đây là chị .”
Đúng là đời khó đoán trước.
Tôi mỉm với Cố Mộng, ấy như sực tỉnh, cũng mỉm đáp lại.
Bữa cơm này ăn chẳng thấy ngon lành gì.
Nhân lúc Kiểm Bội vào nhà vệ sinh, Cố Mộng đặt đũa xuống: “Chào chị nhé.”
Tôi liếc ấy.
Cô ấy :
“Tôi biết chị, từ lâu đã biết. Việc Thẩm thành ra thế này đều là tại chị.”
Nụ vốn dĩ đã không thật lòng của tôi lập tức biến mất.
Tôi chợt nhớ ra Thẩm Tri Dịch luôn có không ít người theo đuổi, trong đó có một người kiên trì suốt nhiều năm.
Không hiểu sao, tôi cảm giác Cố Mộng chính là người đó.
Tôi có thể đoán ý ấy muốn .
Hàm ý chắc chắn là tôi là một người phụ nữ tệ , lăng nhăng, Thẩm Tri Dịch.
“Cô biết gì chứ.” Tôi bị chạm vào nỗi đau, như thoát khỏi thân xác mình trong thoáng chốc, lạnh lùng “chính mình” ngồi trên ghế tranh luận:“Chuyện giữa tôi và ấy, không liên quan gì đến .”
“Sao lại không liên quan?” Cố Mộng trừng mắt đầy ác ý:
“Tôi thích Thẩm nhiều năm như thế, trong mắt ấy chỉ có mình chị, mà chị lại đối xử với ấy như ?”
Ánh mắt ấy đầy căm ghét: “Lúc ấy cần chị nhất, chị lại chọn người khác.”
Trong đầu tôi như có quả bom vừa phát nổ.
“Cô biết đang gì không?” Tôi nhạt vì giận dữ:
“Người chết là ba tôi! Ba tôi! Là Thẩm Tri Dịch biến mất đúng lúc tôi hoang mang và bất lực nhất. Là ta! Là ta!!”
Cố Mộng khựng lại một chút, rồi trên mặt ấy bất ngờ hiện lên một nụ vô cùng thỏa mãn:“Chị không biết, chị thật sự không biết sao?”
Tôi sững sờ, phản ứng của ấy khiến tôi bối rối.
Tôi nên biết điều gì? Có điều gì tôi chưa biết sao?
Tôi muốn hỏi, vẻ mặt ấy không có vẻ gì là định ra.
Đúng lúc này, Kiểm Bội quay lại.
Cố Mộng lập tức thay đổi sắc mặt nhanh đến mức có thể thấy rõ:
“Anh về rồi à? Lần đầu em gặp chị, bọn em chuyện vui lắm.”
Tôi chưa kịp kinh ngạc trước khả năng thay đổi sắc mặt của ấy, Kiểm Bội đã lấy ra vé xem phim:
“Phim mới ra hay lắm, em nhờ mua ba vé, lát nữa đi xem không?”
“Không đâu.” Tôi từ chối ngay:
“Hai người đi đi, tôi đi không tiện.”
Kiểm Bội không ép, ăn xong thì đưa Cố Mộng đi xem phim.
Tôi một mình đi dạo quanh trường một lúc, không ngờ lại lần nữa gặp Thẩm Tri Dịch ở trường đại học này.
Lần thứ hai gặp ấy ở đây, đều vào cùng một tòa giảng đường.
Tôi đứng tòa nhà đó vài phút, ánh nắng chói lòa khiến mắt tôi tối sầm lại.
Mấy ngày gần đây, Kiểm Bội thường xuyên rủ tôi đi ăn, lần nào cũng đưa Cố Mộng theo.
Cậu ấy rất thích Cố Mộng.
Ăn xong, tôi cố ý chọn một tiệm trà sữa cách rất xa, bảo Kiểm Bội đi mua.
Cố Mộng khoanh tay trước ngực, khuôn mặt trang điểm rất tinh xảo, khác với ánh mắt ấy dành cho Thẩm Tri Dịch và Kiểm Bội, khi tôi, đôi mắt đầy toan tính.
“Có chuyện muốn ?” Cô ấy hỏi.
Tôi tựa lưng vào ghế:
“Phải là có chuyện muốn với tôi chứ? Kiểm Bội trước giờ không thường xuyên rủ tôi đi ăn như , là bảo nó?”
“Cũng không đến nỗi ngốc lắm.” Cố Mộng ,“Tôi tìm chị, chỉ muốn với chị, ba tôi và ba Thẩm Tri Dịch là đồng đội nhiều năm, cùng vào sinh ra tử, quan hệ rất thân thiết.”
“Ừ, rồi sao?”
“Trong mắt ba tôi, Thẩm Tri Dịch là con rể tương lai.”
Tim tôi nhói lên:
“Vậy nên , với tư cách là của Kiểm Bội, lại đang nghĩ sau này sẽ gả cho Thẩm Tri Dịch?”
“Không.” Cố Mộng giơ một ngón tay, lắc lắc:“Tôi chưa bao giờ đồng ý của Kiểm Bội. Và tôi tìm chị là muốn rằng, ba tháng Thẩm Tri Dịch biến mất, là ấy ở bên tôi.”
Tôi khựng lại, hơi thở cũng ngưng đọng.
Cô ấy tiếp tục:
“Tôi chỉ cần chị hứa một câu: Sau này sẽ không ở bên Thẩm Tri Dịch.”
“Tôi việc gì phải nghe .”
“Tôi có thể khi thật với em trai chị, sẽ không cậu ta quá đau lòng.”
Kiểm Bội là người thân cuối cùng của tôi.
Cậu ấy thực sự rất thích Cố Mộng.
Tôi suy nghĩ rất lâu, rất lâu, giữa tôi và Thẩm Tri Dịch vốn đã không thể nào.
Cố Mộng tự an ủi bằng lời hứa của tôi, chẳng phải cũng là cách tự lừa mình, tự hạ thấp bản thân sao?
Tôi thấy chuyện này thật buồn :
Bạn thấy sao?