Bữa cơm này ăn cực kỳ khó chịu. Mỗi lần tôi định lấy lại điện thoại để gọi thợ mở khóa, ấy đều dùng đủ mọi cách đánh lạc hướng.
Tôi chịu không nổi, ăn xong liền cố ý đến gần cửa, nghĩ xem có thể nhân lúc khóa không phản ứng mà xông ra ngoài không.
Khi tôi thất bại lần thứ ba trong việc mở cửa, còn chưa kịp xoay người, đã bị ai đó ép chặt vào cửa.
“Muốn đi đến thế cơ à?” Giọng của Thẩm Tri Dịch vang lên bên tai tôi. Tôi còn chưa trả lời, đã bắt đầu mỉa mai:
“Gấp gáp gặp trai thế sao? Trước đây ở với tôi đâu có bám người đến .”
“Không phải, tôi có việc, phải đi rồi.” Tôi muốn đẩy ấy ra, nghĩ đến việc còn đang bị thương, bàn tay vừa đưa ra lại rụt về.
Ánh mắt trượt xuống, tay tôi rồi lại đối diện tôi: “Lê Nhạc, vẫn còn hận tôi đúng không?”
“Lê Nhạc, lần đó tôi…”
“Đủ rồi.” Tôi cắt ngang lời ấy, cảm bỗng dâng trào: “Tôi không hận .”
“Vậy …”
Tôi cắn môi, cố nuốt ngược cảm giác cay cay nơi khóe mắt, tranh lời :
“Thẩm Tri Dịch, tôi không còn cảm giác gì với nữa.”
3
Vừa dứt lời, tôi nghe thấy tiếng tay ấy siết chặt trên cửa, qua cổ áo , tôi thấy rõ gân xanh nổi lên.
Anh ấy nghiến răng, ánh mắt tôi tràn ngập sự bất lực, sự phẫn nộ, và cả sự căm hận.
Tim tôi co thắt lại. Qua ánh mắt , tôi như trở về cảnh tượng một vụ cháy khác.
Không phải vụ cứu tôi lần này.
Mà là hai năm trước, trong một tòa nhà văn phòng cũ kỹ, nơi là một trong những lính cứu hỏa tại hiện trường.
Khi đó, đã cứu hầu hết những người bị thương trong tòa nhà.
Nhưng cuối cùng, sau khi cố gắng đưa một thai phụ bị thương nặng ra ngoài, khi quay lại thì tòa nhà đã không thể vào nữa.
Người duy nhất không cứu ra, là ba tôi.
Không ai ngờ rằng, khi mọi người nghĩ tất cả đã giải cứu, lại phát hiện thêm hai người còn mắc kẹt trong đám cháy.
Càng không ai ngờ, trong hai người đó, có một người là sản phụ sắp sinh.
Tôi vừa chào đời thì mẹ đã mất, từ nhỏ ký ức của tôi chỉ có sự đồng hành của ba.
Ba tôi chỉ là một nhân viên công ty bình thường, không kiếm nhiều tiền, ông chưa bao giờ để tôi cảm thấy thiếu thốn hay ghen tị với những đứa trẻ khác có mẹ.
Thậm chí, nhiều lần những đứa trẻ khác còn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ vì những món quà đặc biệt mà tôi nhận .
Tôi vừa tốt nghiệp đại học, vừa kiếm số tiền đầu tiên trong đời.
Tôi đã hứa với ba, khoản tiền đầu tiên tôi kiếm sẽ mua cho ba một chiếc ghế massage cao cấp, để cổ và lưng ba không còn đau nữa.
Nhưng sự thật là, số tiền đầu tiên tôi kiếm , đã dùng hết vào việc lo tang lễ cho ông.
Hôm đó, khi tôi đến hiện trường vụ cháy, vừa kịp thấy Thẩm Tri Dịch bế một sản phụ, gương mặt đau đớn, máu chảy đầy nửa thân dưới, đưa lên xe cứu thương.
Anh ấy gần như vừa đặt người phụ nữ vào tay đồng nghiệp thì lập tức quay lại lao vào đám cháy.
Nhưng tôi đã thấy, đúng khoảnh khắc ấy quay lại, đám cháy phát nổ.
Rất nhiều người lao đến giữ chặt ấy lại.
Anh ấy bị đè xuống đất, vẫn vùng vẫy muốn chạy vào bên trong.
Tôi nghe thấy tiếng ấy hét lên, như xé toạc cả bầu trời: “Thả tôi ra!! Bên trong còn người!! Để tôi vào!!! Tránh ra—!!!”
Tai tôi ù đi, khi bước qua đám đông, nghe thấy tiếng bác sĩ đang kiểm tra số người cứu.
“Vẫn còn thiếu một người!”
“Người cuối cùng không cứu rồi.”
“Cháy đến mức này… Haiz… thôi quay lại lo cho tâm lý của Thẩm Tri Dịch đi.”
Lửa cháy ngùn ngụt, tôi đứng rất xa vẫn cảm nhận sức nóng.
Thẩm Tri Dịch dìu qua một bên. Khi ấy thấy tôi, ánh mắt lần đầu hiện lên sự hoang mang đến nghẹt thở.
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, tôi bước về phía ấy: “Ba em đâu? Đã đưa đến bệnh viện chưa?”
Gương mặt ấy toàn bụi than, tay phồng rộp đầy vết bỏng, cả người như vừa thoát xác.
“A Nhạc, xin lỗi.” Giọng ấy khô khốc, đôi môi run rẩy: “…A Nhạc, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”
Ánh mắt ấy tôi hôm đó, tôi sẽ nhớ cả đời.
4
Tôi nhận tiền bồi thường từ công ty và quản lý tòa nhà.
Số tiền rất lớn, đủ để tôi sống cả đời.
Nhưng ba tôi không còn nữa,
Người tôi nhất đã không còn nữa.
Tôi tự nhốt mình trong nhà suốt một tháng, Thẩm Tri Dịch ngày nào cũng ngồi trước cửa nhà tôi.
Anh nhắn tin, gọi điện cho tôi rất nhiều lần mỗi ngày.
Tất cả chỉ để xin lỗi. Anh vì không kịp vào cứu ba tôi, có tội.
Tôi những tin nhắn gửi trên màn hình điện thoại, và cứ thế ngất đi vì đói nhiều lần.
Lần cuối cùng tôi tỉnh lại, tôi đang ở trong bệnh viện.
Điều đầu tiên tôi thấy là khuôn mặt giống tôi đến vài phần của Kiểm Bội.
Tôi bật khóc nức nở: “Em trai, ba chị mất rồi.”
Quầng thâm dưới mắt cậu ấy sâu đậm, đôi mắt cũng đỏ hoe: “Chị, chị vẫn còn em mà.”
Hôm đó, sau mọi chuyện, Thẩm Tri Dịch biến mất.
Tôi đã đến đội của ấy tìm vài lần, đội trưởng cứ né tránh, sau đó tôi cũng không chủ tìm nữa, và ấy cứ như bốc hơi khỏi thế gian.
Thẩm Tri Dịch cúi đầu, như mất hết sức lực, rút tay về, rồi vào nhà lấy một đống dụng cụ bắt đầu sửa cửa.
Tôi lùi qua một bên:“Không phải cửa hỏng rồi sao?”
Anh không tôi:“Cô quên tôi nghề gì à?”
Đúng , lính cứu hỏa, việc mở cửa thế này chắc chẳng xa lạ với .
Chẳng mấy chốc, ấy thật sự mở cửa.
“Nếu thật sự ghét tôi, thì đi đi.”
Tôi liếc thấy gương mặt nghiêng của ấy trong tầm mắt, đầu cúi thấp, tay cầm dụng cụ vừa dùng xong, ngón tay mân mê cán dụng cụ, trông vô cùng bất lực và đơn.
Tôi không hiểu, rõ ràng ngày đó ấy là người biến mất trước, tại sao khi gặp lại, tất cả lỗi lầm đều trở thành của tôi?
Ngày tôi nhập viện, ấy đã biến mất, suốt một tuần trong bệnh viện, không hề xuất hiện.
Cả ba tháng trời, như mất tích không một dấu vết.
Lần gặp lại, là khi đến tìm tôi.
Hôm đó, người mở cửa là Kiểm Bội. Cậu ấy vừa tròn 18, người thân thân thiết nhất qua đời, cậu cũng mang nhiều uất ức.
Đối mặt với những câu hỏi của Thẩm Tri Dịch, cậu ấy thẳng thừng thừa nhận: “Đúng, tôi là trai của chị ấy.”
Khi tôi bước ra, Thẩm Tri Dịch chỉ để lại một câu:“Lê Nhạc, giỏi lắm.”
Khi ấy, tôi không có thời gian nghĩ đến cảm, gặp lại ấy, trong đầu tôi chỉ hiện lên cảnh tượng vụ cháy ngày đó.
Tôi thậm chí không rõ đã xảy ra chuyện gì, và rồi lại một lần nữa mất liên lạc với ấy.
Sau này, từ miệng đồng đội , tôi biết rằng, hóa ra trong mắt , tôi là một người phụ nữ lăng nhăng.
Hóa ra nghĩ rằng, mới ba tháng kể từ khi rời đi, tôi đã tìm người mới.
Hóa ra cho rằng, tôi chẳng chút lưu luyến quá khứ, và tôi là một người xấu.
Haha, Thẩm Tri Dịch, giỏi lắm.
Tôi bình tĩnh lại, nhẹ nhàng với , người đang trông rất ủ rũ:
“Tôi không ghét , chỉ là giữa chúng ta, thật sự đã kết thúc rồi.”
Ngón tay ấy khựng lại một chút, chỉ “ừ” khẽ một tiếng.
m thanh nhạt nhòa đó, lại để lại trong tim tôi thêm một vết sẹo.
Khi tôi rời khỏi nhà , đưa giỏ trái cây tôi mang đến trở lại cho tôi:
“Đồ của , mang đi hết. Nếu đã dứt khoát như thế, thì cái ốp điện thoại này cũng vứt luôn đi.”
Nói rồi, ấy giật lấy điện thoại của tôi, tháo ốp điện thoại ra trong vài giây, rồi vứt nó cùng với ốp của vào thùng rác.
“Tiện tay mang luôn, góc phải lối đi có thùng rác.” Anh .
Nhìn những hành của ấy, cùng ánh mắt đã trở lại lạnh lùng, tôi cảm thấy mũi mình cay xè, không nghĩ ra cách nào để tỏ ra dứt khoát hơn .
Tôi chỉ có thể cúi đầu, cầm lấy túi rác.
5
Dạo gần đây, Kiểm Bội định chuyển về ký túc xá trường.
Cậu ấy đến thành phố T này là để học đại học, giờ đã nhập học hơn nửa năm, chuyện của ba tôi cũng cơ bản đã giải quyết xong, giờ là lúc cậu ấy rời đi.
“Chị, nếu lính cứu hỏa kia còn tìm đến, chị cứ tiếp tục lấy em lá chắn.”
Tôi nhếch miệng:“Thôi đi, nhanh lên, chị đưa em đến trường.”
Tôi đưa Kiểm Bội đến ký túc xá, sau đó một mình dọc con đường rợp bóng cây mà đi rất lâu.
Rồi tôi thấy Thẩm Tri Dịch.
Anh quay lưng về phía tôi, cúi đầu lắng nghe một chuyện.
Anh không tốt nghiệp trường này, sao lại có mặt ở đây?
Tôi thoáng liếc qua đứng trước mặt ấy.
Tóc dài hơi xoăn, trông trẻ trung và tràn đầy sức sống, trên tay còn ôm sách và sổ ghi chép, chắc là sinh viên trong trường.
Tôi không hiểu sao lại dừng bước.
Cuộc trò chuyện bên đó truyền đến:
“Anh Thẩm, lần trước may mà có cứu mèo con kia, giờ nó vẫn ở trong ký túc xá của em, có muốn qua xem không?”
“Không cần đâu.”
“Anh Thẩm, để em mời bữa cơm nhé, lần trước còn chưa kịp cảm ơn .”
Cuộc trò chuyện đột nhiên im bặt.
Tôi nghiêng đầu qua tán cây, vừa khéo bắt gặp ánh mắt dò xét của Thẩm Tri Dịch.
“…Lê Nhạc?”
Bạn thấy sao?