Khi bước ra khỏi phòng, tôi thấy trai và Lâm Miểu đang ngồi trên sofa, chằm chằm về phía cửa phòng tôi.
“Hai người gì thế?” Tôi khó hiểu, ngồi xuống đối diện và tự rót cho mình một cốc nước.
“Niệm Niệm à, Giang Dục đang đứng ngoài cửa đợi em.”
Động tác uống nước của tôi khựng lại, rồi lại bình thường như không:
“Anh ta đến gì?”
“Anh ta đến để xin lỗi em.”
“Không tha thứ, muốn đứng thì cứ đứng.” Tôi dứt khoát đáp.
“Được thôi! Vậy chúng ta ăn cơm trước.”
Vì tôi ngủ như chết cả ngày, nên bữa tối hôm nay là do trai và Lâm Miểu nấu cùng nhau.
Tôi nếm thử một miếng, mặn chát.
Lập tức quyết định gọi đồ ăn ngoài.
Khi đồ ăn giao đến, Giang Dục lại tranh thủ theo vào.
Chỉ trong một ngày không gặp, trông như già đi vài tuổi, râu ria lún phún, mắt đầy tia máu.
“Niệm Niệm, …”
“Anh ra ngoài đi! Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì!” Tôi lập tức cắt ngang lời , rồi xoay người vào phòng.
Bên ngoài, hình như Giang Dục muốn thêm điều gì, Lâm Miểu đã lên tiếng trấn an.
Một lúc sau, bên ngoài im lặng hẳn.
Tôi hé cửa ra, thấy phòng khách trống không, trai, Lâm Miểu và cả Giang Dục đều không còn ở đó.
Tôi tin vào khả năng của Lâm Miểu, chị chắc chắn đã đuổi ta đi.
Quả nhiên, nửa tiếng sau, Lâm Miểu và trai tôi trở về, không thấy Giang Dục đâu nữa.
Nhưng sắc mặt của hai người bọn họ lại có chút kỳ lạ.
Ánh mắt né tránh, trên mặt còn rõ ràng vẻ chột dạ.
“Chuyện gì ? Hai người bị ăn nhầm thuốc à?”
“À… Niệm Niệm, Giang Dục vẫn đang đứng ngoài kia.”
“Gì cơ? Anh, bây giờ là trai của em, phải giúp em đuổi ta đi chứ.”
“Xin lỗi, nửa tiếng trước, không còn là trai của em nữa rồi.”
“Cái gì cơ?” Tôi ngơ ngác chớp mắt trai mình.
Anh tôi mở to đôi mắt vô tội:
“Anh đã thẳng với Giang Dục rồi, bảo là trai của em.”
“Tần Phong! Anh có còn tinh thần cách mạng không hả?” Tôi tức điên.
Anh tôi trốn sau lưng Lâm Miểu, khóc lóc:
“Anh cũng không muốn đâu, sếp đưa nhiều quá, hu hu hu…”
Trong tiếng gào khóc của trai, Lâm Miểu nhấc một chiếc túi đặt lên bàn. Bên trong túi, là một đống… tiền!
Ục.
Tôi nuốt nước bọt, không kìm .
Lần này mở miệng, giọng tôi đã dịu lại:
“Bên ngoài vừa xảy ra chuyện gì?”
“Thì… Giang Dục bảo ấy hình như đã sai chuyện gì đó, không chắc chắn, nên muốn gặp em để xác minh, rõ mọi hiểu lầm.
“Anh với chị dâu em chắc chắn không đồng ý. Thế là ấy dùng tiền dụ bọn .
“Sau khi bọn gật đầu, ấy lại dùng tiền ép bọn tránh xa, đừng xuất hiện trước mặt em nữa.
“Nhìn số tiền nhiều như thế, tiện miệng tặng thêm một thông tin: Bọn thực ra là em ruột.”
Nghe xong lời giải thích của Tần Phong, tôi túi tiền đầy ắp, thử thăm dò:
“Thực ra… gặp ấy một chút cũng không phải không nhỉ?”
31
“Niệm Niệm, em đồng ý rồi hả?”
Anh tôi mừng rỡ đến mức nước dãi chảy cả ra:
“Tốt quá! Được tiền rồi!”
Anh ôm túi tiền, ngu ngốc.
Tôi lạnh lùng dội gáo nước lạnh:
“Em bảy, hai người ba, nếu không thì em không ra đâu.”
Sau một hồi đối đầu, cuối cùng Tần Phong và Lâm Miểu đành thỏa hiệp.
“Được rồi, tiền nhặt thì ba phần cũng tốt rồi.”
Đạt thỏa thuận, hai người không để tôi ra ngoài mà để Giang Dục vào nhà, còn họ đi ra ngoài, để không gian lại cho tôi và ta.
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn tôi và Giang Dục.
“Niệm Niệm, …”
Lời đầy cảm của mới vừa bắt đầu, đã bị tôi không thương tiếc cắt ngang:
“Có gì thì nhanh, muốn xì hơi thì xì nhanh lên!”
Anh khựng lại, im lặng hồi lâu, rồi đột nhiên… bắt đầu cởi áo.
“Ôi trời! Giang Dục, bình tĩnh lại đi! Anh trai tôi với Lâm Miểu còn đang ở ngoài kia đấy! Không lẽ đói khát đến mức này rồi sao…”
Tôi hoảng hốt dùng tay che mắt, nghĩ đến cơ bụng của , tôi lại không nhịn hé ngón tay ra một chút, lén qua khe hở.
Chỉ thấy Giang Dục chỉ vào một vết hồng nhạt trên ngực mình, hỏi tôi:
“Đây có phải do em không?”
???
“Giang Dục, chẳng lẽ còn qua lại với người phụ nữ khác? Không chỉ qua đêm xong lật mặt, mà còn là một tên cặn bã như thế này sao?”
Tôi tức giận không chịu nổi, vung tay mạnh vào người .
Nhưng Giang Dục chỉ cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe:
“Xin lỗi, Niệm Niệm, em muốn đánh thế nào cũng . Đánh chết cũng .”
Póc!
Nước mắt của rơi xuống mu bàn tay tôi.
Tôi ngẩng lên, phát hiện đang khóc.
“Anh… sao thế?”
Giang Dục đột ngột ôm chặt lấy tôi, vùi đầu vào mái tóc tôi:
“Anh không phải là kẻ lật mặt vô . Anh chỉ nghĩ rằng tất cả những gì xảy ra tối qua cũng như suốt ba năm qua đều là một giấc mơ mà tự tưởng tượng ra.
“Khi tỉnh dậy, thấy em, rồi nghĩ đến giấc mơ ấy, ‘chột dạ’ vô cùng, chỉ biết giả vờ lạnh lùng để che giấu sự lo lắng trong lòng.”
“Nhìn thấy vết hồng này, mới nhận ra, mình ngốc nghếch đến mức nào…”
32
Nghe xong lý do, tôi vừa tức vừa buồn .
Tôi đau khổ, buồn bã bao lâu nay, hóa ra là vì chuyện này?
Chỉ vì một Giang Dục say rượu không tỉnh táo?
“Vậy còn chuyện tiền bạc là sao?”
“Anh tỉnh dậy, trong đầu chỉ vang lên câu em bảo nhớ trả tiền. Số tiền đó là để trả bữa ăn tối qua.”
Nói rồi, bàn tay đang ôm eo tôi của Giang Dục siết chặt hơn:
“Tha thứ cho , không?”
“Không.” Tôi kiêu ngạo đáp, “Em còn đang buồn đây này!”
“Vậy phải sao em mới tha thứ?”
“Ừm…” Nghĩ mãi không ra, tôi đành :
“Xem biểu hiện của thôi!”
Tôi đã nghĩ rằng Giang Dục sẽ “biểu hiện” tốt, không ngờ lại biểu hiện đến mức này.
Anh trực tiếp thu dọn đồ đạc, chuyển vào nhà tôi.
Anh trai và Lâm Miểu, bị “mua chuộc” bằng tiền, hoàn toàn không có ý kiến gì.
Tối đến, muốn chui vào giường của tôi. Tôi không chút khách sáo, đạp xuống đất.
“Nếu thích thì nằm đất mà ngủ!”
“Được thôi, …”
Nói rồi, kéo mạnh tôi xuống đất:
“Nhưng em phải ngủ cùng .”
Lời vừa dứt, lập tức cúi xuống hôn tôi.
33
Có lẽ vì đã từng chia tay, lần này Giang Dục tiến triển rất nhanh.
Như thường lệ, tôi mang cơm đến studio của , vừa mở cửa biệt thự đã thấy bóng bay, dây ruy băng và hoa tươi tung bay trước mắt.
Anh quỳ xuống, cầu hôn tôi.
Nhẫn kim cương, hoa tươi, và cả studio game.
Tất cả mọi thứ đều giống như giấc mơ mà chúng tôi từng cùng nhau tưởng tượng.
Cuộc sống từng mơ ước, cuối cùng đã thành hiện thực.
Tối về phòng ngủ, Giang Dục bịt mắt tôi, đưa cho tôi một tờ giấy để ký tên.
Ký xong, mở mắt ra, tôi mới phát hiện, đó là giấy chuyển nhượng cổ phần.
Anh đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần studio game cho tôi.
Tôi muốn từ chối, :
“Đây là thứ em xứng đáng nhận .
“Sau khi em chia tay , rất nhanh đã biết tin em ở bên một người đàn ông giàu có. Ban đầu, định kẻ có tự trọng, đưa toàn bộ số tiền cho em. Nhưng cuối cùng, quyết định dùng số tiền đó để chứng minh bản thân, để chứng minh với em.”
“Nhưng mà…” Tôi ngập ngừng.
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà, vào thu nhập của studio trong hợp đồng này, em thấy không đủ để mua biệt thự với căn hộ lớn đâu!”
Nói rồi, như chợt nghĩ ra điều gì, tôi với ánh mắt như thấu tất cả:
“Đừng là để đuổi theo em, cố màu, biệt thự và căn hộ đều là nhé?
“Nhưng yên tâm, dù là thì cũng không sao. Bây giờ em có tiền, em nuôi !”
Thu nhập food blogger của tôi không hề ít đâu!
Tôi vỗ vai đầy khí thế, lại không nhịn bật :
“Tất nhiên không phải , đúng là tiền mua biệt thự và căn hộ không phải từ studio.”
“Vậy là từ đâu?”
Giang Dục không trả lời trực tiếp, mà chỉ úp mở:
“Đợi đến cuối tuần, em sẽ biết.”
34
Cuối tuần, tôi diện đồ thật xinh đẹp, cùng Giang Dục ra ngoài.
Tôi nghĩ sẽ đưa tôi đi hẹn hò lãng mạn, không ngờ lại dẫn tôi đến trước một căn biệt thự còn lớn hơn, rồi :
“Chúng ta sắp gặp ba mẹ rồi, em có căng thẳng không?”
Gì cơ? Gặp ba mẹ?
Tôi cuối cùng đã hiểu vì sao Giang Dục có thể mua biệt thự và căn hộ lớn, hóa ra là nhờ gia đình giàu có.
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, Giang Dục đã nắm tay tôi, thở dài:
“Ba mẹ từ nhỏ đã kinh doanh, không quan tâm đến . Vì , quan hệ giữa và họ không tốt.
“Hồi đại học, vì chọn ngành học mà cãi nhau lớn với họ, còn mạnh miệng sẽ không nhận một đồng nào từ họ.
“Sau khi chia tay em, mới chịu thỏa hiệp.
“Điều duy nhất hối hận là tại sao không thỏa hiệp sớm hơn. Nếu chịu sớm hơn, chúng ta đã không chia tay vì tiền.”
Giọng đầy tiếc nuối của tim tôi cũng nhói lên.
Đến tận bây giờ, vẫn nghĩ rằng tôi vì tiền mà rời xa .
Nhưng không quan tâm.
Tôi tiền, sẵn sàng vỡ nguyên tắc, kiếm thật nhiều tiền để cho tôi.
Tình đó, tôi vô cùng trân trọng.
Cũng vì trân trọng, nên tôi không định ra lý do thực sự mà tôi rời đi năm xưa.
Nếu biết, chắc sẽ đau lòng lắm.
35
Nhưng tôi không ngờ, dù tôi không , vẫn biết.
Vào ngày cưới của chúng tôi.
Khi tiệc cưới đã tan, trai tôi trong cơn say lại lên cơn, kéo Giang Dục uống thêm rất nhiều.
Tôi đang ngà ngà buồn ngủ thì Giang Dục trở về.
Tôi ngồi trên giường, định ôm lấy .
Nhưng lại quỳ thẳng xuống trước mặt tôi, vùi đầu vào đầu gối tôi:
“Xin lỗi em, Niệm Niệm. Nếu ngày đó, chịu hỏi em lý do thì tốt biết bao…
“Nếu ngày đó, kiên trì thêm một chút thì tốt biết bao…”
Có vẻ đã biết chuyện mẹ tôi bệnh nặng, cần tiền.
“Nếu ngày đó, có thể…”
Lời chưa dứt, tôi đã không nhịn mà cắt ngang:
“Giang Dục, không có ‘nếu’ gì cả.
“Nhưng chúng ta… có tương lai.”
Hoàn
Bạn thấy sao?