Người Cũ Đạp Cửa [...] – Chương 6

Ánh mắt ấy trong veo, chứng tỏ lúc này hoàn toàn tỉnh táo, không phải đang lợi dụng men say để lời vu vơ.

Bức tường phòng vệ trong tôi lần nữa sụp đổ.

Tôi hỏi :

“Tại sao?”

“Vì… vì…”

Anh há miệng mấy lần không thể thốt ra câu trả lời.

Không hiểu sao, lúc này tôi rất muốn nghe một câu trả lời từ :

“Giang Dục, nếu tôi chia tay Tần Phong, có quay lại với tôi không?”

25

Câu hỏi của tôi khiến sững người.

Không khí lặng ngắt.

Lặng đến mức tôi không còn chút kiên nhẫn nào nữa.

“Tôi biết câu trả lời rồi.”

Tôi bật chua chát, lắc đầu.

Tôi đã biết sẽ như mà.

Bề ngoài là tôi đang tránh mặt , không muốn quay lại, thực chất, người không muốn hàn gắn là .

Kể từ lúc gắn cho tôi cái mác “chê nghèo giàu,” đã không thể nào thích tôi thêm lần nữa.

Lần này, tôi rời đi một cách dứt khoát.

Nhưng tôi không ngờ, vừa bước qua ngưỡng cửa, đã bị Giang Dục kéo mạnh trở lại.

Rầm!

Anh đóng sầm cửa, ép tôi vào cánh cửa, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn mạnh mẽ, nóng bỏng lên môi tôi.

Chỉ đến khi tôi sắp không thở nổi, mới buông tôi ra.

Anh dùng cả hai tay nâng khuôn mặt tôi, mũi chạm nhẹ vào mũi tôi:

“Niệm Niệm, đồng ý. Chúng ta quay lại với nhau, không?”

Cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Giang Dục, trái tim vốn băng giá của tôi bỗng nóng rực trở lại.

“Được, chúng ta quay lại!”

Lời vừa dứt, tôi chủ hôn lên môi .

Đêm đó, định mệnh không cho phép yên bình.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay của Giang Dục.

Nhận thức rõ chuyện bốc đồng đã xảy ra đêm qua hai má tôi lập tức nóng bừng.

Dù vài năm trước, chúng tôi đã từng sống chung, bây giờ nằm chung trên một chiếc giường, cảm giác vẫn vô cùng… kích thích.

Dù chuyện xảy ra tối qua có hơi bốc đồng, là người trưởng thành, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm cho hành của mình.

Tôi đã đồng ý quay lại với Giang Dục, thì sẽ thử lại một lần nữa.

Nhìn khuôn mặt điển trai của , tôi chợt bối rối, không biết phải đối diện thế nào khi tỉnh dậy.

Thế nên, tôi lặng lẽ dậy trước, ra ngoài mua đồ nấu bữa sáng, định một bữa sáng thật đặc biệt cho .

Từ khi food blogger, tôi mua đồ ăn mỗi ngày, hôm nay, tôi chọn nguyên liệu một cách cẩn thận hơn hẳn.

Khi tôi mang rau củ tươi về đến nhà Giang Dục, đã dậy và mặc quần áo chỉnh tề.

Chiếc áo sơ mi trắng của mở hai cúc trên cùng, để lộ xương quai xanh tinh tế.

Vẻ ngoài vừa lạnh lùng, vừa quyến rũ.

Nhìn , tôi không kiềm mà nhớ lại chuyện đêm qua…

Mặt đỏ bừng, tôi giơ túi rau củ lên, định bảo chờ chút để tôi bữa sáng.

Nhưng đã cất tiếng trước.

Không giống với sự dịu dàng của tối qua giọng giờ đây lạnh lùng đến cực điểm:

“Không phải em rất có lòng tự trọng, sẽ không ở lại đây sao? Thế mà giờ lại tự đến?”

26

“Hả?” Tôi ngơ ngác.

Không hiểu Giang Dục đang gì.

Anh tôi chăm hồi lâu, ánh mắt chợt lóe lên vẻ hiểu ra.

“Vì tiền đúng không? Anh sẽ chuyển cho em.”

Vừa , vừa lấy điện thoại ra chuyển khoản.

Ting!

m báo của Alipay vang lên.

Tôi mở điện thoại, thấy thông báo đã chuyển cho tôi 8.888 tệ.

“Bây giờ, chúng ta không ai nợ ai nữa.”

Lúc này, tôi mới dần hiểu ra.

Chỉ mới tối qua… mà sáng nay, đã vội vàng dùng tiền để cắt đứt mọi liên hệ với tôi.

Tôi chỉ thấy nực .

So với việc bị Giang Dục “chơi xong bỏ,” tôi càng đau lòng hơn khi nhận ra người tôi từng sâu đậm, giờ lại trở thành một kẻ lợi dụng rượu để chuyện tồi tệ.

“Không đủ à?” Anh nhíu mày.

Không nhịn nữa, tôi vung tay tát mạnh vào mặt một cái:

“Giang Dục, đủ rồi đấy!”

Ném lại một câu, tôi chạy ra khỏi nhà , chạy ra khỏi khu chung cư, chạy mãi, chạy mãi đến khi không còn sức, mới dừng lại và bật khóc nức nở.

Tôi cứ nghĩ những gì đã trải qua ba năm trước đã khiến tôi đủ mạnh mẽ.

Nhưng không ngờ, sự mạnh mẽ mà tôi tự cho là có, lại yếu ớt đến thế.

Vừa khóc, tôi vừa trả lại số tiền Giang Dục gửi qua WeChat, sau đó chặn tất cả liên lạc với .

Lần này, tôi không còn bất kỳ hy vọng nào với Giang Dục nữa.

Thực ra, những hy vọng ấy đáng lẽ nên biến mất từ ba năm trước.

27

Tôi và Giang Dục nhau từ thời đại học.

Cùng nhau bước ra khỏi cánh cổng trường, bước vào cuộc sống xã hội.

Khi còn học, đã đam mê game, luôn mơ ước sẽ mở một studio liên quan đến game trong tương lai.

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi một căn phòng nhỏ sống cùng nhau.

Tôi, không có tài năng đặc biệt, đi công việc bình thường. Còn Giang Dục thì ở nhà chơi game kiếm tiền.

Ban đầu, cuộc sống chung thật ngọt ngào. Nhưng dần dần, chúng tôi ít giao tiếp hơn.

Khi tôi rảnh, đang chơi game. Khi rảnh, tôi lại đi .

, cả hai vẫn tin rằng khó khăn chỉ là tạm thời.

Chúng tôi chắt bóp, tiết kiệm và cùng nhau để dành 400.000 tệ trong vòng hai năm.

Chúng tôi hứa rằng số tiền đó sẽ dành để mua căn nhà cho hôn nhân, và dù có chuyện gì xảy ra, cũng không dùng vào mục đích khác.

Nhưng tôi vẫn phải dùng đến nó.

Từ khi tôi còn nhỏ, bố mẹ đã ly hôn. Tôi sống với mẹ, chỉ nghe mình có một người trai, chưa bao giờ gặp.

Khi tôi nghĩ rằng mình đã tiến gần hơn tới việc mua nhà, thì mẹ tôi bị bệnh.

Ung thư, cần rất nhiều tiền.

Tôi về căn hộ trọ mà tôi và Giang Dục đang sống, chuẩn bị lấy số tiền đó để đóng viện phí cho mẹ.

Nhưng khi tôi vừa về, Giang Dục đã nắm lấy tay tôi, giọng đầy cầu khẩn:

“Niệm Niệm, bây giờ có một cơ hội rất tốt trước mắt. Chỉ cần nắm bắt , có thể mở một studio game, nhất định sẽ thành công. Niệm Niệm, có thể dùng số tiền đó trước không?”

Khi đó, Giang Dục vẫn là một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết.

Trong mắt , tôi thấy ngọn lửa cháy bỏng dành cho tương lai và ước mơ.

Tôi đã chứng kiến trải qua bao đêm thức trắng, đổ biết bao mồ hôi, và biết ngành này đến nhường nào.

Làm sao tôi có thể nhẫn tâm dập tắt giấc mơ của ?

“Được.” Tôi gật đầu.

Thẻ ngân hàng mang đi.

Và ngay ngày hôm đó, tôi lời chia tay.

Bất kể Giang Dục có khóc lóc cầu xin trước mặt tôi ra sao, tôi vẫn không mềm lòng.

Tôi hãy buông tha cho tôi. Rằng tôi muốn sống một cuộc đời xa hoa, không muốn bị kìm chân nữa.

Sau khi chia tay , tôi đến tìm sếp cũ để vay tiền.

Người đàn ông bụng phệ, hói đầu đó rằng nếu tôi đồng ý nhân của ông ta, ông sẽ đưa tôi một triệu tệ.

Tôi đã đồng ý.

28

Tôi suýt nữa đã trở thành kiểu người mà tôi ghét nhất.

Là mẹ tôi, người đã biết chuyện.

Lần đầu tiên trong hàng chục năm, bà gọi cho bố tôi.

Người bố và trai chưa từng gặp mặt của tôi đã mang theo một số tiền lớn tới, thanh toán toàn bộ viện phí cho mẹ, đồng thời trả lại toàn bộ một triệu tệ cho sếp cũ.

Nhờ , tôi đã không đi vào con đường không lối thoát.

Nhưng mẹ tôi vẫn không qua khỏi.

Còn tôi…

Nếu không có bố và trai, tôi đã sớm trở thành loại người đó.

Cũng vì , dù biết lừa Giang Dục về mối quan hệ giữa tôi và trai mình là sai trái, tôi vẫn cố chấp diễn tiếp.

Tôi chỉ muốn hỏi rằng, một người như tôi, tham phú phụ bần, từng tự mình sa ngã, liệu có còn chấp nhận không?

Đêm qua đã cho tôi một câu trả lời mà suốt ba năm nay tôi luôn mong chờ.

Nhưng đó chỉ như một giấc mơ thoáng qua.

Sáng tỉnh dậy, tất cả đều tan biến.

Một người luôn giữ lời như Giang Dục, giờ đây lại lừa gạt tôi.

Ha…

Tôi thật thất bại.

Tình vốn dĩ là thứ mà tôi không nên mơ tưởng nữa.

Tôi ngồi giữa đường mà òa khóc, mặc kệ ánh mắt chỉ trỏ của những người qua lại.

Khi cảm đã giải tỏa xong, tôi tìm một nhà vệ sinh công cộng, rửa mặt, chỉnh lại vẻ ngoài rồi mới về nhà.

Lúc tôi về, trai tôi vừa chuẩn bị đi .

“Anh, giúp em với sếp của , tìm người khác cơm hộp đi. Em muốn nghỉ một thời gian.”

“Hả?” Anh tôi ngạc nhiên ra mặt.

“Có phải tối qua em với Giang Dục xảy ra chuyện gì không? Có phải ta bắt nạt em không? Niệm Niệm, nếu bị bắt nạt thì với , sẽ…”

Anh tôi cứ lải nhải tôi đau hết cả đầu. May mà Lâm Miểu – chị dâu kiêm thân của tôi – hiểu tôi hơn.

Chị lạnh lùng liếc trai tôi:

“Còn không mau cút đi ?”

“Rõ!” Anh tôi lập tức chuồn mất.

Lâm Miểu quay sang tôi:

“Mệt thì cứ nghỉ ngơi cho thoải mái đi!”

“Ừm.” Tôi rất cảm kích sự thấu hiểu của chị.

Do khóc lâu nên đầu tôi ong ong, về phòng trùm chăn ngủ luôn.

Khi tỉnh dậy, trời đã tối đen.

Tôi cầm điện thoại xem giờ, thứ đập vào mắt đầu tiên là cuộc gọi nhỡ từ một số lạ và một loạt tin nhắn.

“Niệm Niệm, có thể cho một cơ hội để giải thích không?”

Xem giọng điệu này, chắc là của Giang Dục.

Ha! Người trở mặt vô , giờ lại đến dây dưa với tôi gì?

29

Tôi chặn luôn số điện thoại này, xóa sạch tin nhắn chỉ bằng một nút bấm.

Mở Douyin, tôi tranh thủ đăng một video đã chuẩn bị sẵn đúng giờ.

Sau đó, theo thói quen, tôi xem bình luận của fan và tin nhắn riêng, thì phát hiện ra người có ảnh đại diện là bóng lưng quen thuộc xuất hiện.

Là Giang Dục.

Nội dung tin nhắn cũng không khác gì tin nhắn trước đó.

Thì ra hôm đó tôi không nhầm, đúng là Giang Dục đã theo dõi tài khoản của tôi.

Sau đó tôi không tìm thấy nữa, chắc là đã bỏ theo dõi.

Không mở hộp tin nhắn, tôi thẳng tay chặn tài khoản Douyin của .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...