4
“Em vội đến sao? Muốn tìm cho con trai mình một người cha à?”
Lữ Tống mặt mày đen kịt, vừa lái xe vừa hỏi.
Hóa ra, trước đó ta gặp phải một sản phụ vỡ ối trên đường nên vội mặc áo blouse trắng để kiểm tra, thấy không sao liền tiếp tục công việc.
Ai ngờ ấy lại cờ thấy tôi bị con trai gã đàn ông kia quấy rối, nên đã chạy vào can thiệp.
Tôi không biết nên trả lời thế nào.
Anh ta đúng, tôi cũng khá vội.
Nếu tôi không tìm người nhanh, mẹ tôi có khi sẽ dọn đến nhà ấy ở lâu dài.
Tôi gật đầu.
“Anh không phải cũng có một hàng dài phụ nữ từ đây đến Pháp chờ sinh con cho à? Chắc cũng vội lắm nhỉ.”
Lữ Tống quay sang tôi, ánh mắt như đang tôi ngốc.
“En đến nhà tôi à?”
“Ừ.”
Chắc là mẹ ấy đã kể cho ta nghe. Tôi vội vàng giải thích thêm.
“Tôi không bắt nạt mẹ đâu, cũng không đòi tiền trợ cấp đâu mà.”
“Sao em lên nhà ?”
Lữ Tống không để ý lời giải thích nhạt nhẽo của tôi, liền đổi chủ đề.
“Thì leo thang bộ chứ còn sao nữa, không biết khu nhà mình thế nào à?”
Không hiểu sao, cái của ta có chút gì đó thương cảm.
“Hai bà ấy già rồi, cứ để họ cãi nhau. Em xen vào gì? Em cũng bảy tám mươi rồi chắc?”
Tôi lắc đầu.
“Hôm nay nhiều thật đấy. Anh muốn gì?”
Tôi bực bội đáp lại.
Ai muốn đi đôi co với hai người lớn đâu, chẳng qua là mẹ ấy gọi tôi lên để đón người thôi.
“Ý tôi là… tôi không yên tâm để người khác nuôi con trai tôi.”
“Hay là…”
Tôi cắt ngang lời Lữ Tống, lớn tiếng .
“Tôi điên mất, định cướp con trai tôi à?”
“Không đời nào, tôi không cho phép. Anh chỉ sướng một đêm mà đòi cướp đứa con tôi mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày, không có chuyện đó đâu.”
“Dừng xe! Anh dừng xe lại cho tôi !”
“Mẹ kiếp, tôi bảo dừng xe cơ mà!”
Khi về đến nhà, mẹ tôi và con trai đều đã ngủ. Mọi thứ thật yên bình.
Tôi dọn dẹp qua loa, hâm lại nồi canh mà mẹ tôi đã nấu trong tủ lạnh, rồi chuẩn bị cho buổi xem mắt vào buổi chiều.
Chẳng ngờ, tôi lại vô gặp Lữ Tống.
Anh ta đậu xe ngay dưới nhà tôi, khoanh tay đứng trước xe, tóc vuốt gọn gàng. Trông rất bảnh bao, ai không biết còn tưởng ta cũng đi xem mắt.
Tôi bước ngang qua ta, định gọi một chiếc taxi.
Tôi không muốn tiếp nhiều với ta, nhỡ đâu bị ta giở trò mà cướp con trai tôi thì sao.
Lữ Tống gọi với theo.
“Đứng lại!”
Tôi không dừng lại, thậm chí còn bước đi nhanh hơn.
“Cố Kính, nếu em không dừng lại, tôi sẽ lên thẳng nhà đấy?”
Hừ, đe dọa tôi à.
Anh ta thắng rồi.
Lữ Tống đúng là đang đi xem mắt thật. Anh đó là con của mẹ , vừa từ Pháp về.
Từ nhỏ ấy đã thích , giờ vừa tốt nghiệp xong liền liên lạc ngay với mẹ .
Cô ta biết đã qua một đời vợ cũng không quan tâm, vừa xuống máy bay đã đến thẳng quán cà phê.
Lúc tôi xuống xe, người tôi hẹn gặp bảo là đang kẹt xe, đến muộn một chút. Tôi đành ngồi đợi ta trong quán.
Nhưng thật không ngờ, chỉ còn lại một bàn bốn người.
Chưa kịp từ chối, Lữ Tống đã kéo tôi ngồi xuống đối diện người Pháp.
Anh lịch sự :
“Dương Cẩm, đây là vợ cũ của , không phiền chứ?”
Tôi điên mất, ai mà không phiền cho ?
Lữ Tống không phải lần đầu đi xem mắt, sao lại mấy lời như ? Nhưng điều tôi không ngờ là…
Cô Pháp kia cũng rất giỏi “trà xanh.”
“Ôi, là chị dâu cũ à? Hai năm qua chắc chăm sóc trai vất vả lắm nhỉ, trông mặt chị chẳng khỏe chút nào.”
“Anh trai cũng thật là, chỉ lo công việc, không quan tâm đến chị dâu cũ. Nhìn chị ấy bây giờ, chẳng khác gì bốn mươi tuổi, giống mẹ em quá.”
“Sau này đừng đối xử với em như thế nhé.”
Ừm…
Tôi hai mươi tám tuổi.
Không giận, không giận, giận rồi không ai bồi thường đâu.
Tôi cố nhịn, uống một ngụm cà phê lớn. Rồi, “phụt” một phát, tôi phun thẳng vào mặt Pháp.
“A, sao cà phê này vừa nóng… vừa khó chịu thế này?”
“Chị dâu cũ không cố ý đâu, có đau em không?”
Tôi giả vờ tốt bụng, lấy giấy lau mặt cho ta với giọng điệu mỉa mai.
Tôi cố đấy.
Tôi gần ba mươi tuổi, chẳng lẽ để một đứa nhóc con dạy đời mình à?
Sớm đã thấy mấy cái sẹo rỗ trên mặt ta rồi, dính thêm chút cà phê, tiện thể giúp ta tẩy trang luôn.
“Không sao, không sao, chị dâu cũ ngồi xuống đi, em đi vệ sinh dọn dẹp chút, chị vừa sinh con xong, đầu óc không bình thường cũng là chuyện thường thôi.”
Cô nàng Pháp vừa vừa cầm giấy lau mặt, uốn éo đi vào nhà vệ sinh.
Chết tiệt, chẳng lẽ tôi thua thật rồi?
Lữ Tống ngồi bên cạnh bận rộn xem tài liệu trên điện thoại, từ lúc giới thiệu Dương Cẩm, ấy chẳng còn để ý gì đến chúng tôi nữa.
Vậy nên cảnh vừa rồi, chắc chỉ thấy cảnh tôi phun cà phê vào mặt Dương Cẩm.
Anh mở miệng, định gì đó. Tôi vội vàng chặn lại.
“Là bảo tôi ngồi xuống, ta mới là người tôi khó chịu trước. Anh đừng có diễn cảnh nam chính bảo vệ trà xanh nhé, không thì tôi phun vào mặt cả luôn đấy.”
Tôi liếc mắt cốc cà phê còn lại trên bàn. Chỉ thấy Lữ Tống đưa tay, rút một tờ giấy.
Anh nhẹ nhàng lau vết cà phê trên môi tôi… và cả chỗ vết cà phê trên ngực tôi.
“Ừm, đầu óc có vẻ hơi đần thật, phun cà phê vào người ta mà còn mình dính đầy vào người.”
“Tôi có nên yên tâm để Con trai cho em nuôi không đây?”
Ý ta là gì?
Lại định vòng vo để cướp quyền nuôi con à?
Tôi đẩy tay ra, tự mình đi thẳng vào nhà vệ sinh
Vì… tôi bị chảy sữa. Tôi còn cẩn thận mặc áo màu tối. Nhưng khi Lữ Tống lại gần, vẫn thấy.
Ánh mắt ta trở nên lúng túng, không biết đi đâu, tay còn vô thức lau vết cà phê trên người tôi.
Tình cảnh vô cùng khó xử, tôi vội vàng vào nhà vệ sinh.
Tình cờ gặp đúng người xem mắt của tôi vừa đến.
“Vẫn… vẫn chưa hết tháng cữ à.”
Ánh mắt ta ngượng ngùng tôi từ trên xuống dưới. Tay còn che lên mũi.
Tôi gật đầu.
“Hay là… để lần sau chúng ta chuyện?”
Tôi lại gật đầu.
Nhưng gì có lần sau, biểu cảm của ta rõ ràng là đang chúng tôi không thể rồi.
Tôi hiểu chuyện, mấy việc này vốn dĩ đều là đôi bên tự nguyện. Tôi chẳng có gì để tỏ ra không hài lòng.
Dù sao điều kiện của ta cũng khá ổn, nhà xe thu nhập đều ở mức trung bình, vẻ ngoài cũng hiền lành.
Anh ta đồng ý đến buổi xem mắt này, chắc cũng là vì cảm thấy chúng tôi ngang sức, thậm chí tôi còn nhỉnh hơn một chút.
Dương Cẩm kéo tôi quay lại bàn ngồi. Cô nàng còn bộ rằng muốn tôi chứng cho họ.
Tôi hoàn toàn cạn lời.
Làm chứng cho người chồng cũ của mình, đúng là hiếm thấy thật.
Đúng là người đã bay nhảy bên ngoài thì tầm rộng thật. Tôi miễn cưỡng ngồi xuống, cứ thế mà ăn từng miếng bánh nhỏ.
Thật sự mà , tôi khá đói rồi.
Cả ngày trời, đến trưa chỉ uống chút canh gà mẹ nấu, không ăn uống gì nhiều. Tôi hông có khẩu vị lắm.
Giờ thấy bánh nhỏ là không thể cưỡng lại .
“Chị dâu cũ thích ăn đồ ngọt nhỉ, còn trai thì không. Anh ấy chịu không nổi vị ngọt đâu.”
Tôi gật đầu cho có. Lữ Tống thật sự ghét đồ ngọt.
Ngày trước, khi công ty tôi ra sản phẩm mới, tôi mang về cho ấy thử, ấy chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi phải uống nửa chai nước để nuốt trôi.
Sau đó, tôi không bao giờ để đồ ngọt trong tủ lạnh nữa. Sợ thấy ghê tởm, mà tôi thấy ghê tởm thì cũng không chịu nổi.
“Nhưng độ ngọt của em thì vừa vặn với trai, ngọt mà không ngấy. Đúng không, trai?”
Dương Cẩm vừa vừa tì cằm lên tay, nũng nịu với Lữ Tống.
Trời ơi, lại diễn mấy câu tán tỉnh rẻ tiền cho tôi xem à? Ai mà không biết?
Khụ… mà tôi thì không. Cô ta lại thắng rồi.
Lữ Tống ngước mắt liếc tôi một cái, rồi ậm ừ đáp lại một tiếng thật mạnh.
Hừ, tôi “ừm” cái gì chứ.
Anh nên nàng ngọt ngào của thì hơn.
Tôi trừng mắt với ta, rồi tiếp tục ăn từng miếng bánh nhỏ. Khóe miệng của Lữ Tống hơi nhếch lên một chút, rồi nhanh chóng thả xuống.
Sau đó, một hàng bánh nhỏ trước mặt tôi bị dọn đi mất.
“Gì đây?”
“Anh chị cứ chuyện của mình, vào bánh của tôi gì?”
Tôi không phục, đĩa bánh trong tay nhân viên, rồi quay sang Lữ Tống đầy trách móc.
“Đủ rồi, ăn nữa là đau bụng đấy.”
Lữ Tống ra hiệu cho nhân viên mang đĩa bánh đi.
Rồi ta lại tiếp tục dán mắt vào điện thoại.
Không ăn thì không ăn.
Tôi chơi game xếp hình .
“Đến giờ rồi, chơi nhiều mắt.”
Và điện thoại của tôi bị Lữ Tống lấy đi, nhét vào túi ta.
Tôi…
“Chồng cũ à, đây là buổi hẹn hò của , tôi ở đây kì đà cản mũi gì?”
Tôi bất lực Lữ Tống, rồi cờ liếc thấy những thứ đang đọc.
“Chăm sóc vóc dáng phụ nữ trong thời gian ở cữ.
Quản lý tâm trạng của phụ nữ vừa sinh con.
Chế độ ăn uống lành mạnh cho phụ nữ sau sinh.
Vừa sinh xong ăn năm cái bánh ngọt không?”
Chết tiệt, ta đang tìm hiểu cái gì thế này?
Lữ Tống thấy tôi , vội vàng tắt máy. Ngay sau đó, Dương Cẩm tan bầu không khí ngượng ngùng.
“Gần đây có một tiệm lẩu mới mở… à không, một cửa hàng quần áo mới mở, chị đi dạo với bọn em không?”
Không biết ta lại muốn giở trò gì nữa.
Tôi dứt khoát từ chối.
Là vợ cũ, tôi ở đây cũng đủ lâu rồi, nếu ở lại nữa chắc bị người ta đàm tiếu mất.
“Thôi, tôi phải về nhà chăm con. Mấy hoạt giải trí này để cho hai em lâu ngày gặp lại của các người đi.”
Rồi tôi quay lưng rời khỏi quán cà phê.
Bạn thấy sao?