Người Con Gái Không [...] – Chương 16

Thư ký Tiểu Triệu, người trung thành của bà ngoại, luôn căm ghét Chung Viễn, ông ngoại, và mẹ con Trần Bình.

Bà thường xuyên cập nhật cho tôi tin tức về họ.

Nghe , Chung Viễn tìm công việc tư vấn tài chính, ngày ngày bận rộn phục vụ khách hàng, đầu tắt mặt tối.

Còn Trần Bình, không đụng tay vào việc gì, người giúp việc, suốt ngày than phiền:

“Khó khăn lắm tôi mới tìm lại cha ruột, tưởng rằng sẽ hưởng phúc, ai ngờ…”

Mỗi lần bà ta thế, ông ngoại lại đ,au lòng, rút hầu bao chu cấp.

Về phần Trần Giai, ta liên tục rắc rối, không ngày nào yên.

Mọi chi phí sinh hoạt giờ đè nặng lên vai ông ngoại.

Nhưng ông ngoại có thể gì?

Ông sinh ra trong nhung lụa, chưa từng biết đến khổ cực, giờ phải gánh vác cả gia đình.

Thật đáng thương.

Ông đã sống sung sướng cả đời, cuối đời lại phải bán hết những gì quý để nuôi con riêng và cháu ngoại.

Nghe , nếu cứ tiếp tục như , có lẽ ông phải bán cả căn biệt thự.

Thật ra, tôi vẫn luôn tò mò về một điều.

Có lần, tôi tìm cơ hội để hỏi mẹ:

“Mẹ, con nhớ là mẹ và ba không hề giấy chứng nhận tài sản tiền hôn nhân mà?”

Hơn nữa, tôi còn nhớ bà ngoại từng mắng mẹ vì chuyện này.

mẹ quá tin đàn ông, quá tin vào .

Nhưng mẹ vẫn kiên quyết.

Phải công nhận rằng, trong chuyện cảm, mẹ tôi là người rất thuần khiết.

Ba tôi nợ mẹ cả đời này.

Nhưng giờ đây, mẹ lại với tôi:

“Đừng học mẹ, ngày xưa mẹ ngốc quá.”

“… Vì tin đàn ông à?”

“Không phải.”

“Tin vào ?”

“Cũng không.”

Mẹ bật bất lực, rồi giải thích:

“Càng thích một người, chúng ta càng giữ lòng tự tôn mạnh mẽ, không muốn tỏ ra yếu thế, càng không muốn nhận lợi ích từ họ, thậm chí không để bản thân có cơ hội nhận.”

“Đáng lẽ mẹ phải hiểu điều này sớm hơn.”

Không sao đâu mẹ.

Mẹ đã dạy con rồi, đúng không?

Nhưng mà…

“Mẹ vẫn chưa ! Mẹ lấy đâu ra giấy chứng nhận tài sản tiền hôn nhân chứ?!”

“Dĩ nhiên là ba con tự tay ký rồi.”

“… Bà ngoại chuẩn bị từ trước à?”

“Không, là ông ngoại con.”

Mười tám năm trước, mẹ vẫn là đứa con ông ngoại thương nhất.

Ông đã giấu mẹ, ép ba con giấy chứng nhận tài sản tiền hôn nhân, chỉ để con mình không phải chịu thiệt thòi.

Nhưng đời đúng là trớ trêu.

Ông đã tự gài bẫy chính mình.

“Ông ngoại lén chuyện này, sao mẹ biết ?”

“Mẹ đoán thôi, ông ấy là kiểu người như thế mà…”

Mẹ nhắc đến ông ngoại, cố ý che giấu cảm .

Đó là cha nuôi của mẹ…

Một người cha đã không cần đến mẹ nữa.

Nhưng may mắn thay, mẹ vẫn còn bà ngoại và con.

Đó mới là điều quan trọng, đúng không?

HẾT.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...